Như một phiên bản lỗi khao khát sự hoàn hảo đầy mâu thuẫn khi không thể buôn một hình bóng đang lấp dần những khoảng trống đời mình, Trần Hạ Vi tìm cách lật tung ký ức để khám phá giữa thiên hà chữ trùng trùng ẩn nghĩa.
Ảnh: internet
Những ý nghĩ đôi khi mộc mạc đến thơ ngây lại bỗng nhiên phát sáng như từng mảng sao băng rơi vụn, và khi khoảng trời mà tác giả tung tẩy sắc màu trở nên bình lặng, mạch thơ cũng trĩu nặng suy tư kiếp người…
Trần Hạ Vi (tên thật Nguyễn Yến Ngọc), sinh năm 1979, hiện là giảng viên thuộc một trường Đại học nhỏ ở bờ Đông Canada (StFX). Cô bắt đầu làm thơ từ cuối 2015 và đã in “Lật tung miền ký ức” (Nxb. Hội Nhà văn, 2017).
Trần Nguyên (gt)
TRẦN HẠ VI
Phiên bản lỗi
Những hình cầu hoàn hảo
chói lòa lấp lánh muôn người mơ ước
Xoảng xoảng xoảng
Va chạm rồi đẩy nhau ra xa
Cả hai chúng ta
đều biết mình là phiên bản lỗi
Khao khát vá đầy
mảnh vỡ khuyết trong nhau
Em tìm được trong anh niềm tin nương náu
dìu đỡ em những quãng lặng u phiền
Anh tìm được em nụ cười vẹn nguyên
trái tim bao dung vô vàn thấu hiểu
Chênh chếch
bậc thang đời khúc khuỷu
Ta dắt tay nhau đi bàng bạc ánh trăng ngà
Niềm vui nhỏ lóng lánh tự trời rơi xuống sao sa
Ta cũng hiểu
giống như ta
ngôi sao đó không phải là hoàn hảo!
Những nỗi đau thầm kín xoáy tràn đêm giông bão
Em chắt vào lòng
giọt nước mắt đớn đau
Phải bao nhiêu lần lệ trào
Để chấp nhận chúng ta không-hoàn-hảo?
Những phiên bản lỗi
chấp chới
giữa dòng đời huyên náo
Vịn vào nhau để lăn bước song hành
Xin tạ ơn số phận đã cho ta tìm thấy mình
Tình yêu với đôi cánh nhiệm màu
vẫy chiếc đũa thần
cho gia đình vẹn toàn hạnh phúc
Nhìn đi em...
những hành tinh hoàn hảo bay lướt qua nhau vun vút
Lặng lẽ một góc xa
những phiên bản lỗi
dịu dàng ôm choàng lấy nhau...
Em và chữ
Những năng lượng từ trường xô giạt
đến từ anh
không gian em chật tung náo nức
vặn vẹo
xé đôi
chữ tràn ra là chữ
những dòng thơ hoán cốt thoát thai
bóng em
bóng anh
và cả bóng ai
Những tình yêu ngàn năm hoài thai
kiếp này chồng lên kiếp khác
tích tụ
sinh sôi
một ngày giải thoát
Em yêu anh
yêu em
yêu cả nhân loại xót xa
anh loãng mờ tan ra
tụ lại chói sáng
em tan ra
bầu chữ tung bốn phía
em lăn mình vào anh
xõa tóc vào chữ
người đàn bà điên vì chữ
Treo ngược như tượng Chúa đóng đinh
em căng người nhức buốt
trời hành
đừng đớn đau
đừng thương xót
nâng niu từng mảnh thịt da trụi trần
từng mảnh linh hồn rướm máu thinh câm
trần mình vào chữ
chữ xoa dịu em
ôm ấp em
như anh đã từng
Anh ra đi
thế nhân còn ở lại
chữ còn ở lại
Em vẫn trần mình
thân xác đóng đinh
trùng trùng thiên hà chữ vây quanh...
Độc thoại về cái chết
Nàng nói về căn nhà
ngôi làng của những người giàu nhất thế giới
nắng dát vàng
sương dát bạc
bát ngát bao la hồ
cỏ dậy hương mơ
Nàng nói về dung nhan
tứ tuần kèm đôi nếp nhăn họa hoằn vài sợi bạc
Chim bên hiên nhà hát
cứ tưởng nó trêu
Nàng nói về tình yêu
sâu sắc người đầu bạc
trẻ trung mê mải những chàng trai
ngập tràn mới mẻ
hơn hớn xuân thì
Nàng nói về anh
vết tình chôn mãi vẫn còn xanh
theo từng dòng tin nhắn
đã xóa ký ức
thôi miên ám thị
vẫn chưa bước qua
Nàng nói về chúng ta
dao động từ trường vùng đất mới
từng dòng năng lượng phơi phới
chúng ta đang sống hay đang tuyệt vọng
chờ ngày vùi chôn
Nàng nói về số phận
vũ trụ là người quyết định
vật vờ giữa những dòng trôi
chúng ta bám víu
chút linh trí cuối cùng
Nàng nói đến khi pin còn lại 1%
Nàng nói đến chết
vẫn còn nói
vào thinh không
(TCSH359/01-2019)
Tặng nhà thơ Lâm Hiểu Đông Trời đang mưa mát câyQua công viên Thâm Quyến (*)- Cả thế giới trong nàyTựa bảo tàng bày biện
Tôi ra lệnh cho giao thừa dừng lạiThế kỷ XX khoan hãy ra điThế kỷ XXI đừng đến vội
Mùa thu hẹn ta về Hà NộiTa rong chơi quên cả lối vềMột mình phiêu lãng miền sơn cướcVui cùng trăng cụng chén sơn khê
Vô tư quá tôi trở thành khờ dạiNên chi lỡ hẹn một lời thề
Ba bông hoa mang đêm phi qua vườn saoanh và em định mệnh dịu sángmở địa cầu trinh tiếtlửa quàng xanh yếm cổ mùa đông
Cơn lũ xoáy mòn vai mẹGiạt trôi manh áo em thơNhận chìm bếp lửaNhững hạt lúa không biết lội
Em huyền ảo với mùi hương hoa đạiVà trắng trong như một búp sen hồTôi lầm lỡ nói lời vụng dạiKẻ phàm phu tục tử đến sân chùa.
Người nghệ sĩ lang thangMùa xuân chạm khắc nụ cười ẩn sâu trong từng ô vuông cửa khép
Ơi con chim nhỏ của ta ơiBão tố đêm qua đã dịu rồiNước nước vây quanh thành ốc đảoChỉ còn chim nhỏ với ta thôi
...Ta chỉ là hạt bụiGiữa đất trời mênh mông...
ngày tình yêu chớm nởnhững bông hồng ngát hươngbây giờ hoa, em hỡicánh rã rơi lạnh lùng
...Đàn bướm bay quaÔi những đàn bướm cứ bay qua vườn...
...Bao năm dựngđá nằm chơi với rừng...
...Bon chen lắm chỉ mệt ngườiHồn nhiên bố sống cuộc đời hiền lương...
Linh hồn đã bay...
...Hoa giấy có màu sao không nói...
Có ai không? Tiếng kêu ném vào chiều. Mùa xuân im lặng. Nghe rõtiếng những mầm cây cục cựa. Thì ra chiều này chưa gió ở hoàng hôn.
Tôi đi về phía cánh đồngBất chợt nghe tiếng nhọc nhằn lúa hátVọng từ thẳm sâu đất đai trăn trở...
Khư khư ôm bóng Lam Kiềutrăng lùa Cuội xuống phì nhiêu cánh đồng
Áo em màu trắng mịnDưới trăng ngời sáng trongÁo anh sờn vai bạcTrăng sáng xanh màu rong