Nguyễn Thế Bính - Nguyễn Hữu Minh Quân - Ngàn Thương - Đỗ Tấn Thảo - Triệu Nguyên Phong - Trần Hữu Dũng - Nguyên Tiêu - P.N.Thường Đoan
Ảnh: internet
NGUYỄN THẾ BÍNH
Mùi nhang tết
Thương lắm mùi nhang xưa bố lùng thùng giũ áo tứ thân quỳ bên bàn thờ tổ tiên cúng tết
hương lăn vào môi mẹ lúng búng miếng trầu roi rói đỏ nụ cười
mùi nhang ngấm tóc con xanh ấu thơ
thao thức nồi bánh chưng mẹ thắp vào lừng lựng mùi xuân rất sâu trong ngần
thảng đâu có lọn gió nhoi nhói bay xói màu thổi ngày bạc đầu
mùi nhang nhẹ hơn cánh hạc thăn thắt nối dài hơn đường con đi
mùi nhang thênh thang cuốn nỗi vô cùng
cuốn vào bao la quạt lả cánh cò lộng dạt dòng sông
mùi nhang ầng ậng nước mắt chan thỏi mực đen chảy tràn câu đối
mộng mị cho nét xuân hồng hơn cháy đỏ áo ông đồ
chợ làng mẹ quẩy mùa xuân
mùi nhang lả tả bay cuộn chùng chiềng hoa xoan rơi tím
sân đình điệu hát xưa bịn rịn
thương nhau ngắt nhành hoa thả chìm vào khói nhang mơ hồ vít vương câu nhớ
xuân cứ mơn mởn xanh tình người nép đợ nhón tay bấm dõi cuộc chia xa
nôn nao mùi nhang vắng nhà
rưng rưng kéo ngắn đường về thăm cha
mẹ ơi đêm nay giao thừa xa lạ
khẽ khàng con nghe tiếng tết xưa rộn ràng có con sáo về tắm nước ao ta.
NGUYỄN HỮU MINH QUÂN
Ngõ nhà chiều tháng Chạp
áo mẹ thơm mùi nắng
thơm tràn giấc mơ ra ngõ
buổi chiều nhớ phố
nhớ áo lụa Hà Đông mịn màng một câu thơ cũ
trời xanh mắt em mấy thuở
cứ trong veo trong veo…
chao ôi một ngày tháng Chạp
mơ hồ buồn vui chẳng rõ
ám ảnh hoài mấy sợi tóc bay…
ai như bóng mẹ về ngang ngõ
dáng gầy một thuở lao đao
mẹ như mạch ngầm trong đất
chắt lọc một đời để được trong veo
những kỷ niệm êm đềm gói trong nỗi nhớ
chừ biết gởi cho ai?
cuối năm mọi người ào ra phố
ta như mây lững thững phía quê nhà
cỏ hoa bây giờ rất lạ
cũng muốn thơm hơn chốn đông người
em bây giờ đã khác
hư mộng tràn theo đêm sao rơi…
có gì xoáy sâu trong tiềm thức
mẹ về trong giấc chiêm bao
chiều cuối năm hoa nở
ngõ rơi đầy tiếng chim…
NGÀN THƯƠNG
Xuân trầm tư
Kìa con chim én tung trời
nghiêng nghiêng cánh mỏng ngỏ lời yêu thương
trần gian thoắt nhịp bềnh bồng
tuổi đời chồng chất nghe hồn ngất ngây
Mùa trôi trên nhánh mai gầy
Xuân trầm tư thở. Một ngày… ngày qua
ĐỖ TẤN THẢO
Sóng mùa xuân
Những con sóng lăn tăn xa khơi gợn nhớ
Bãi bờ tháng chạp
Dìu dặt ngày trở về
Uốn lượn
Cuộn tung bọt trắng mùa xuân
Rồi nhẹ tan đi trên luống cải
Vàng nhẹ giêng hai
Những con còng gió lang thang chóng vánh
Kịp bỏ lại chiếc hang vừa khỏa
TRIỆU NGUYÊN PHONG
Giấc mơ xuân
Chiều Ô Lâu trầm lắng
Khói lam trắng lặng lờ
Dòng sông trăng lội ngược
Vớt sành sứ cổ xưa.
Cõi nghìn năm còn thức
Bóng Phước Tích một thời
Mùa đi tìm mảnh vỡ
Mây úp mặt buồn trôi.
Chuyện tình nơi làng cổ
Vịn bước nhớ từng đêm
Giọt trăng rơi trên lá
Sao nghe quá êm đềm.
Ngược dòng lên Mỹ Chánh
Trăng gác núi mờ xanh
Ấm đông nồng ước hẹn
Giấc xuân trổ nhánh vàng.
TRẦN HỮU DŨNG
Mùa xuân
Gió phân vân
Đánh thức vùng tâm thức rộn ràng
Và bầy én xôn xao trước ngõ
Treo những nụ cười hớn hở vàng rực hoa mai
Mùa xuân
Bầu ngực trần em phập phồng thở
Thế giới cựa mình sinh sôi
NGUYÊN TIÊU
Nốt trầm xuân
Xuân sang ướm áo mây hồng
Nghe hoa bung nụ lạnh đông khóc mùa
Năm cùng tận tiễn gió mưa
Cánh chim én vẫy cợt đùa hoàng mai.
Hong câu lục bát trải dài
Đệm chân du tử một hai dặm về
Ngoái nhìn xanh ngắt sơn khê
Xanh đau đáu nhớ xanh quê mẹ gầy.
Mượn từng ý tứ lỡ vay
Mấy năm trang trải tháng ngày yêu em
Mượn từng ngọn sáng chân đêm
Mặt trời gán nợ gót mềm thiên di.
Ngập ngừng em nắng cong mi
Dõi xa nhớ bóng xuân thì rơi đâu
Mênh mang tuổi mẹ têm trầu
Trong veo xuân gợi ví dầu tao nôi…
P.N.THƯỜNG ĐOAN
Trách xuân
xao xuyến xao xuyến lá rơi
mùa xuân chầm chậm về
nắng tơ vàng như lụa
trải hoa đường em đi
chấp chới cánh bướm vờn mây
heo may lạnh dấu bàn tay
guốc khua lưng phố hững hờ
gỏ nhớ trên ngõ xưa
mùa xuân rơi chiếc lá vàng cuối cùng
ai nhặt cho em dại khờ ngày cũ.
và xa lắc mắt nhìn ngẩn ngơ
bàn tay bây giờ choàng ấm vai ai.
hiu hắt hiu hắt lòng tôi
cõng tình lẻ loi đi về
chiều trên phố hoa ngậm ngùi
trách mùa xuân về chi.
(TCSH372/02-2020)
Ngôn ngữ như một phương tiện truyền đạt thông tin, đối với thi sĩ, ngôn ngữ là công cụ để truyền cảm xúc của mình đến mọi người. Người làm thơ, điều quý nhất là cảm xúc. Nghệ thuật tu từ là phần kế tiếp để tác giả chia sẻ trọn vẹn cảm xúc của chính mình đến với mọi người.
(SHO). Người đã ra đi thật rồi
Đại Tướng Huyền Thoại của chúng ta – Đại Tướng Võ Nguyên Giáp
Người Đại Tướng Vĩnh Viễn, Người Đại Tướng Của Nhân Dân
NGUYỄN PHI TRINH
NGUYỄN DUY
Đặng Huy Giang - Nguyên Quân - Mai Văn Hoan - Nguyễn Miên Thảo - Phan Văn Chương - Phạm Xuân Phụng
NGÔ MINH
THANH THẢO
Ngàn Thương - Nguyễn Khoa Như Ý - Công Nam - Nguyễn Thanh Mừng - Nguyễn Văn Thanh - Phan Lệ Dung - Lê Ngã Lễ
HỒNG VINH
Dăm năm cuối của thập niên 90, tác giả Ngọc Khương nổi lên với những tập thơ viết cho thiếu nhi như Bim bim và mướp vàng, Cây đàn và bông hồng (in chung với con gái út Kiều Giang). Dạo đó thơ anh được các nhạc sĩ chú ý, tìm đọc và chắp cánh cho những bài: Em là gió mát, Búp bê cổ tích, tập đàn, Nhà cười thành những ca khúc “đứng” được với thời gian.
NGUYỄN MIÊN THẢO
VI THÙY LINH
ĐÀO DUY ANH
Tôi không có ý định vẽ một chân dung bụi bặm mang hồn cốt lãng tử của kẻ phiêu bạc muốn “đày đọa” hồn mình trong mọi ưu phiền phiêu linh chữ nghĩa. Tôi biết Phùng Hiệu “bị thơ làm” vì lòng anh vốn đa đoan, trắc ẩn với mọi thứ trên đường đời anh gặp.
Nguyễn Trọng Văn - Hồ Đắc Thiếu Anh - Nguyễn Giúp - Nguyễn Loan - Nguyên Hào - Vũ Thanh Lịch - Huỳnh Minh Tâm - Nguyễn Đạt - Đỗ Thượng Thế
TRẦN ĐÌNH BẢO
TRẦN THIÊN THỊ
Xuân Hoàng - Lưu Quang Vũ - Trần Khắc Tám - Trần Thị Huyền Trang - Văn Lợi
Lê Hòa - Nguyễn Man Kim - Trần Văn Hội - Vũ Thiên Kiều - Thảo Nguyên - Trần Phương Kỳ - Phạm Bá Nhơn - Phạm Thị Phương Thảo - Vĩnh Nguyên - Hoàng Ngọc Quý
HẢI KỲ