Trang thơ Phạm Phương Thảo

14:49 08/12/2014

(Trích trong tập thơ sắp in: “Những vẻ đẹp khác”)

Bùn thơm trong sen

 

Những lời tuyệt diệu đời dành hết cho sen

Mấy ai nhìn thấy vẻ đẹp khác của bùn?

 

Tầng tầng dưới đáy

Cất giữ muôn vàn bí ẩn

Những vẻ đẹp ngấm sâu lòng đất Mẹ

 Hương bùn được vun ngấm dày  trong lớp áo của người gieo hạt

Đầm đìa

thâm nâu trầm tích …

 

Bùn  ngấm trên sợi tóc

Những người bà, người mẹ, người vợ, người chị của chúng tôi

Những người đàn bà âm thầm gieo cơn mơ nơi đáy nước

Họ dịu dàng tỏa ánh sáng và bóng mát cho đời

Kết nụ trong tôi

Trổ những đóa sen tươi

Lấp lánh

 

Nụ cười đất Mẹ đẫm bùn thơm 

Những giấc mơ tinh khôi bừng lên cùng lá xanh bông trắng

 

Nơi chân trời ngậm ngùi đen đỏ

Ngàn đời bão tố

Và ngàn đời nâu đen

Ngàn đời

Bùn

tỏa hương trong sen

Hà Nội 2012

 

 

 

Bà Nội

Trong ký ức tuổi thơ tôi non nớt

Bà tôi lưng còng

Không đi chợ trời mưa…

 

Lời Bà xưa

xa vời như cổ tích

Bà tưới mát giấc mơ tôi bằng rất nhiều  những câu chuyện kể

Phảng phất thánh ca buồn

Xưa như bàn tay Bà bóng nhăn nheo

 

Mỗi ngày lại mỗi ngày

Con ong cần cù những sáng những trưa

Bà đếm ngày tròn chắc như vành khăn người cuốn nghiêng trên tóc 

Cọng tóc đã bạc màu

Cây chổi cặm cụi rơi…

 

Bà nội thổi cơm và kể những chuyện đời

Tôi thích chàng Thạch Sanh hiện về đây và vào rừng đốn củi

Cô Tấm dịu dàng, quả thị đẹp như mơ

Bây giờ tôi mới biết mẹ con Tấm sao mà ác thế

Rưng rưng trong tôi khúc hát Nhị Độ Mai và Lưu Bình Dương Lễ

Xa vời…

 

Giấc mơ tuổi thơ tôi

Còn rì rầm lời rủ rỉ à ơi

Bát canh xưa sao mà ngon đến thế

Rau đay, rau dền rất già còn chúng tôi thì trẻ

Trong giấc mơ con công xinh đẹp, ngọn mồng tơi nhảy múa

Cái ngủ trên lưng tôi xao xác ngón tay bà…

 

Ngày Bà  đòi ra mộ để đưa tiễn Cha tôi

Lưng bà tôi còng lắm

Ngàn lá vàng rơi rơi trên đồi vắng

Bà tôi khóc  “Lá vàng  vẫn còn ở trên cây…”

 

Dáng Bà tôi trầm xuống

Xoáy vào tim tôi cong như dấu hỏi

Trong cơn mơ tôi khóc

Gọi Bà ơi

 

Bà ngồi dậy

vấn khăn

 móm mém cười…

Hà Nội 2009

 

 

Yếm Đào

 

Em

Nõn nường

Yếm đào chẽ ba

Ôm trọn tình yêu

Một vòng tròn kín cổ

Dẫu ngàn xưa và bây giờ vẫn thế

Yếm đào em rạo rực thắt lưng xanh

 

Nhẫn nại em

Cổ kiêu ba ngấn

Cần cù em

Thắt đáy lưng ong

Đầy đặn em thao thức một khuôn rằm

Mắt lá dăm lúng liếng

Lúa đồng thơm em làm vỡ mảnh trăng…

 

Theo em

lặn lội thân cò

Vất vả nuôi con và chờ chồng biền biệt

Vẹn tròn cổ kiêu ba ngấn...

Đôi bàn chân thon

Em bước vào huyền thoại Việt Nam

 

Kìa Yếm Đào

Áo tứ thân gọi về lời ca chèo náo nức  

Thu đã ngập vàng trong hoa cúc

Yếm Đào xưa đã hội  nhập vẻ phồn thực hôm nay

Kìa má hồng môi thắm 

Nước non Em tung tẩy

Gánh

từng ngày.

Hà Nội 20/10/2013

 

 

 

Thu vào phố

 

Những người đàn bà ngóc ngách từ khắp nơi

Gánh mùa thu vào phố

Trĩu nặng tuổi đời mình

Gánh nỗi lo muôn thuở …

 

Nhãn lồng Hưng Yên đọng sương đêm trăn trở

Hương cốm làng Vòng giấu mình trong lá sen lấp ló

Những trái ổi Văn Giang văng vẳng ngọt tiếng hót chim oanh

Những đóa sen tươi môi tím thẫm trên cành…

 

Những người đàn bà nhịp chân bước nhanh nhanh

Gánh cả gió thu qua sông Hồng mùa lũ

Bờ đê côi cút nắng

Sau lưng họ rất nhiều cơn gió nữa

Lồng lộn đuổi quanh…

 

Những người đàn bà

Vẫn mải  miết gánh mùa thu vào phố

Thả sau lưng

Nỗi nhọc nhằn muôn thuở…

 

Na bưởi nức hương đêm

Sao những bước chân đen?

Những bước chân sớm nay chở thu về cong oằn mái phố?

Hà Nội tháng 8/2013

 

 

Chiều Mèo Vạc và em

                                          

Cao nguyên đá

Hồn nhiên tiếng em cười

Hoang sơ bóng lá

Rung rinh điệu khèn môi

Dẫu một vùng xa xôi

Chỉ có đá

Với Trời…

 

Em nghiêng vào đá

Núi cao chợt im lặng cúi đầu

Có phải Em đem giấc mơ mùa lạ

Lên Mèo Vạc với tôi

Nơi núi đồi

Đá vụn vỡ từng mảnh đau chân thật

Từng số phận xây xước những buồn vui …

 

Núi cheo leo

Bóng cô gái Mèo

Gùi mây trắng

Tỉa nắng vàng

Bước chân trần đi hoang

 

Đá cùng em hát lời của núi

Cao vút chiều và trong veo tiếng suối

Vạt Xuyến Chi hoang dại 

Giấu nỗi buồn vẫn đơm hoa sau khe đá tai mèo…

 

Em người Bác sỹ

Lên với bản Mèo

Lên với người nghèo

Nụ cười lấp lánh bay

 

Bước chân vui nhún nhảy

Tóc mềm bay, ruộng lúa nương thơm nức

Chiều Mèo Vạc

Tím ngắt hoàng hôn…

Hà Nội 2012

 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • Thanh Tuyền - Mai Trâm - Trần Anh - Trần Hữu Lục - Hồng Thị Vinh - Hoàng Xuân Thảo - Trương Đăng Dung - Nguyễn Đông Nhật - Phan Trung Thành - Đào Duy Anh - Lê Khánh Mai - Đức Sơn - Nguyễn Thụy Kha - Trần Văn Khởi - Văn Lợi - Bùi Văn Dung - Nguyễn Ngọc Hưng - Lê Phương Thảo - Thanh Tú - Mai Phương - Nguyễn Thanh Xuân - Võ Công Lâm - Trần Ninh Hồ - Nguyễn Hoa - Văn Cầm Hải - Nguyễn Thiền Nghi

  • Đinh Thị Như Thúy - Trần Thị Linh Chi - Tuệ Lam - Tôn Nữ Ngọc Hoa - Đông Hà - Hồng Hạnh - Châu Thu Hà - Lưu Ly - Thái Hồng - Thanh Tuyền - Chu Vân Thảo - Huỳnh Thuý Kiều

  • NGUYỆT PHẠMTên thật Phạm Thị Ngọc Nguyệt. Sinh 1982 tại Xuân Lộc. Đã có nhiều thơ, bài viết trên các báo, tạp chí Văn nghệ, Phụ Nữ, Thể Thao Văn Hóa, Người Hà Nội...và nhiều tuyển tập khác. Giải thưởng Thơ Bút Mới (báo Tuổi Trẻ 2005).

  • ...người mẹ ngồi chờ con sau tán lá bàng cuối thurơi vào miền tĩnh lặngnhững vết da mồi đo tuổi mẹnhững dòng nước mưa đo nước mắtchảy vào chiều tiễn biệt lặng im...

  • ...Bồng bồngBống bốngBông bông...

  • ...Chỉ trong lá con chim sâu làm tổChỉ trong tim tình yêu kết nụ...

  • ...Hãy mở các cửa sổ hồn mìnhCho khúc ca biến tấu dâng dângĐừng nguỵ trang mình là người hạnh phúcĐừng đóng đinh trên thập giá tình yêu...

  • ...Trầm trầm giọng kể từ hồn người xưa, làm Người khó lắm                                                                         phải đâu chuyện vừa...Làm Người khó lắm, sống kiếp trần gian. Hãy ôm dấu hỏi                                                                         mà nhìn bàn chân!...

  • Võ Quê - Tôn Phong - Phạm Thị Quỳnh Phương - Hồ Huy Sơn - Nguyễn Quang Việt - Nguyễn Thị Hợi.      

  • Nguyễn Xuân Hoa - Mai Văn Hoan - Phạm Tấn Hầu - Bùi Đức Vinh -  Nguyễn Thị Hồng Hà - Lãng Hiển Xuân - Đinh Hạ - Nguyễn Hưng Hải - Châu Thu Hà - Nhất Lâm - Lê Hưng Tiến - Nguyễn Trần Thái - Trần Tịnh Yên - Nguyễn Thị Yến

  • ...Mặc cho đất bận nâu,                       trời mải bận xanhNgười đi, mòn cả bóngThắp tận cùng thẳm sâu                một khát vọng yên bình...

  • ...Đang mùa xuân ha y đã sang hèmà hoa tím rụng đầy mặt nướcchảy về đâu, sông ơi...

  • ...Tôi vừa được sống lạiVì trong suốt cuộc đờiTôi đã sống dùkhông biết mình sống...

  • ...Ta nhờ cỏ hít khí trời kết mậtDâng lên em cùng những hạt sương đêm...

  • LÊ HOÀNG ANH...Mẹ ơi mẹ qua đau khổ đã nhiều sao luôn có những chùm hoa ổi trắng, lúc nào cũng nhìn con đăm đắm – vẫn tìm con trong lắng đọng tâm hồn...

  • LTS: Với một tờ báo, chắc hẳn niềm vui mừng trước hết là nhận được những bản thảo chất lượng. Nhưng cũng không vì vậy mà chúng tôi không trân trọng những bài viết chưa đạt tới “tiêu chí” Sông Hương. Giới hạn trong lĩnh vực thơ: Có không ít tác giả hầu như tuần nào, tháng nào cũng gửi từ ba bốn bài trở lên. Đều đặn bao nhiêu năm trời như thế, tính ra số thơ mà chúng tôi nhận được của họ đã có thể đóng thành một “tổng tập”. Những trang chữ viết tay, những trang vi tính quen thuộc đến mòn mắt ấy mỗi lần nhận được là chúng tôi lại hồi hộp đọc, để rồi… áy náy!Dưới đây là những bài gần như khá nhất trong số thơ lai cảo của Sông Hương.

  • Thạch Quỳ - Nguyên Quân - Đông Hà - Kiều Trung Phương - Nguyên Hào - Lê Quốc Hán - Đinh Thu - Hoàng Thị Thiều Anh - Nguyễn Phước Loan

  • ...nghe thanh âm mà không có tiếng ngườisao khép mắt mà không thể chết được...

  • Từ Nguyên Tĩnh - Lê Huỳnh Lâm - Nguyễn Thiền Nghi - Trần Hữu Lục - Mai Thìn - Cao Hạnh - Văn Công Hùng - Trần Tuấn  - Nguyễn Ngọc Phú - Đức Sơn - Trần Vạn Giã - Trần Cao Sơn - Lê Hữu Khoá - Trần Hoàng Phố - Phạm Thị Anh Nga

  • Đất nước đã vẹn toàn một mối hơn ba mươi năm, song còn đó những nỗi đau âm ỉ, thấm vào cốt xương của thân nhân các thương binh - liệt sĩ, thấm vào máu thịt của những ai từng kinh qua hoặc không kinh qua chiến tranh mà nay đều được hưởng cuộc sống yên bình. Kỷ niệm 60 năm ngày thương binh liệt sĩ(27/7/1947 – 27/7/2007), Sông Hương xin nghiêng mình trước nỗi đau không hề ngẫu nhiên đã thấm vào thơ ấy…               *Nguyễn Gia Nùng - Triệu Nguyên Phong - Trần Đức Đủ - Huỳnh Tuấn Vinh