NGUYỄN THỊ ANH ĐÀO
Minh họa: Nhím
Vị mặn cuối ngày
còn chút ngày rơi xuống bàn tay
hoa cỏ may ghim đầy áo mỏng
mùa đông kéo những chiếc lá lìa cành về đất
bay bay ngọn cỏ lau bên triền sông muốt trắng
ngày sót lại gì cho đêm chuốc những cơn say vào góc tối
những chú muỗi vờn trong đêm
loáng nhoáng ánh đèn đường
người đi sương vẫn thản nhiên đứng đợi
12 giờ cho một cuộc hành trình đích đến mù khơi
những cánh buồm
nâu màu mắt đợi
người đàn bà vợ thủy thủ
cột buồm treo hai chữ đợi chờ
ngày hiến tặng cho đêm nỗi nồng nàn
bỏ quên lời thú tội
ở góc quán nghèo bên kia sông
đêm của hai người đàn bà không chồng không con chờ ngày mai tận thế
một ánh sao rơi cắt chéo vết trăng rằm…
Mẹ biển
Người bay lên giữa bầu trời
Và lặng yên trở về lòng mẹ biển
Sóng đã không chạm mạn thuyền
Sóng lấp những vành khăn.
Những cánh chim bay miệt mài trời xanh
Soi ước vọng hòa bình khát cháy
Thương đôi mắt con thơ
Chập chờn giấc mơ gọi bố.
Việt Nam
Những ngày không bình yên
Biển đã bao lần bão tố
Biển đã bao lần cách trở
Cánh sóng dữ dằn ngoặm mặt đất nâu.
Cho em hóa cánh hải âu
Khi tro cốt các anh rải đều xuống Hoàng Sa - Trường Sa
Dòng máu chảy dài huyết mạch
Nơi những cánh chim bay không mỏi
Trên vùng trời đất mẹ yêu thương.
Biển chiều nay trả các anh về đất nâu
Có bạc đầu ngàn năm sóng khóc?
Trên những hành trình hôm nay
Đồng đội các anh vẫn ngày đêm tiếp bước
Giữ bình yên bầu trời.
Hòa bình hóa nỗi đau không chỉ của người vợ, người mẹ và những đứa con
Hòa bình đổi lấy hòa bình bằng những tâm hồn thanh khiết trẻ
Những người lính đã bình yên nằm lại
Mẹ biển
Có thấu lòng mẹ đất những tháng năm?
Trôi trong kiếp luân hồi
Sống - chết một lần vĩnh cửu
Xin nụ cười vãn miên bầu trời diệu vợi
Những cánh hải âu bay miệt bầu trời.
(TCSH337/03-2017)
NGUYỄN THỊ KIM NHUNG
NGUYỄN KHẮC THẠCH
Có những lúc tưởng chừng mọi ranh giới giữa thơ và con người thơ không còn nữa. Thấy người là thấy thơ và ngược lại. Nhiều khi bị rợn ngợp không chụp bắt kịp những cái bóng trong vũ trụ của thơ và con người thơ ấy. Nhưng rồi vẫn tiếp tục dõi theo để được khám phá tầng tầng lớp lớp ý tưởng, ngôn từ ngồn ngộn chảy tràn ra mỗi giờ mỗi phút mỗi giây. Với những chiếc đồng hồ tan chảy trong bức tranh The Persistence of Memory, Salvador Dali chọn cách nắm bắt thời gian bằng hội họa, còn anh vẽ thời gian bằng thơ, bất tận, đều đặn như từng nhịp thở tích tắc từ trái tim anh vậy.
NGUYỄN ĐỨC BÁ
TRẦN NGỌC MỸ
TRẦN VIỆT HOÀNG
NGUYỄN HỒNG VÂN
LÊ VĨNH THÁI
NGÀN THƯƠNG
PHAN DUY
TỊNH BÌNH
NGUYỄN ĐẠI BƯỜNG
Triệu Nguyên Phong - Lê Nhi - Trần Tịnh Yên - Đặng Chương Ngạn - Minh Nguyễn
ĐÀO DUY ANH
HỒ MINH TÂM
NGUYỄN THÁNH NGÃ
KIM LOAN
NGÔ ĐỨC HÀNH
NGUYỄN THIỀN NGHI
VŨ KIM LIÊN