NGUYỄN ĐỨC SƠN
Nhà thơ Nguyễn Đức Sơn (1937-2020) qua nét vẽ Trần Thế Vĩnh - Ảnh: vnexpress
Đi thăm bạn sắp đẻ ở Di Linh
Sắp đẻ ở Di Linh cây cối chào chị
Sắp đẻ ở hư không rừng và chị ôm nhau hát
Tôi giấu mặt đi ven hồ lạnh giá
Căn nhà gỗ phần mộ thanh xuân
Những ván thông dày đặc gỗ quan tài
Của tóc của chị của tình nhân
Của dương cầm bỏ phế đúng một năm
Sắp đẻ ở Di Linh cô đơn hùng dũng
Chị thu mình như một con mèo mun
Chị thu mình như một vũ nữ Ba Lan
Chị thu mình như một đĩa hát cũ
Oh, my tormented heart
Buổi chiều chết trên cây thánh giá
Hãy quên tôi như một mũi tên
Hãy quên tôi như một loài chim đêm
Anh đưa chị về đây để tự vận
Chị thổ huyết ba lần tôi chứng kiến
Khi rừng già thấp xuống thấp xuống
Buổi sáng chị tắm sương mù
Buổi chiều chị đốt cỏ để hong đời chị
Hiu hắt như đời tôi chị đứng lên
Hai mươi bảy năm tuột mất thanh xuân
Ôi nắng vàng dòng thác Gougah
Rừng và chị ôm nhau hát
Sẽ đẻ ra một đứa con
Rừng và chị ôm nhau chết.
Một mình đi luồn vô luồn ra trong núi chơi
Khi thấm mệt tôi đi luồn ra núi
Cuối chiều tà chỉ gặp bãi hoang sơ
Bước lủi thủi tôi đi luồn vô núi
Nghe nắng tàn run rẩy bóng cây khô
Chân rục rã tôi đi luồn ra núi
Hồn rụng rời trước một bãi hư vô
(Tập thơ “Vọng”)
Trên rừng thưa
chiều êm hơn cả gió lùa
tôi ra cuối bãi tôi đùa với trăng
tay choàng lên với môi hằng
tôi mơn gió lả tôi măn vú đồi
có hương có nhạc trên trời
tóc tôi se gió mắt ngời ánh sao
Hoài niệm (nhớ Quách Thoại)
Không biết từ đâu ta đến đây
mang mang trời thẳm đất xanh dầy
lớn lên mang nghiệp làm thi sĩ
sống điêu linh rồi chết đọa đày
Dran
Xe qua khỏi dốc ưu phiền
Tóc em bay héo cả miền khói sương
Tương lai mối đụn bên đường
Anh nghe nắng rụng vô thường dưới khe
Thoát
Sáng mênh mông
Ta đi thơ thẩn trong vườn hồng
Ồ bông, ồ mộng, ồ không.
(Tập thơ “Tịnh khẩu”)
Một mình nằm thở đủ kiểu bên bờ biển
Đầu tiên tôi thở cái phào
Bao nhiêu phiền não như trào ra theo
Nín hơi tôi thở cái phèo
Bao nhiêu mông ảo bay vèo hư không.
Nhìn con tập lật
Nắm tay lật úp đi con
Co thân tròn trịa như hòn đá lăn
Muốn cho đời sống không cằn
Tập cho quen mất thăng bằng từ đây.
Không đề
Tôi dòm đời, khi tuổi sắp hai mươi
Thấy vắng tan hoang ngụt đất trời
Cha mẹ anh em còn đông đủ
Mình tôi sao mối sầu khôn nguôi.
(TCSH378/08-2020)
TRƯƠNG CÔNG TƯỞNG
Lê Nhi - Nguyễn Ngọc Hưng - Ngàn Thương - Châu Thu Hà - Đặng Văn Sử - Nguyễn Loan
Đông Hà - Lê Tấn Quỳnh - Vũ Dy - Đức Sơn - Lưu Xông Pha
LÊ NGỌC DŨNG
TRẦN QUỐC TOÀN
NGUYỄN THIỀN NGHI
ĐOÀN MẠNH PHƯƠNG
VŨ TUYẾT NHUNG
Tác giả Lệ Hằng (Lê Thị Lệ Hằng), sinh năm 1988
Quê quán: Hương Thủy, Thừa Thiên Huế
Nơi sống hiện tại: Đà Nẵng
Nghề nghiệp: Giáo viên Tiếng Anh
Nguyễn Quang Đương - Lê Đình Tiến - Huỳnh Thị Quỳnh Nga - Võ Tấn Cường
HUỲNH MINH TÂM
Hải Như - Nguyễn Khắc Thạch - Hải Bằng
NGUYỄN VĨNH TIẾN
HOÀNG THỤY ANH
NGUYÊN QUÂN
Trần Đức Tín - My Tiên - Nguyễn Hưng Hải - Nguyễn Đức Tùng - Phan Duy - Khaly Chàm - Huỳnh Thị Kim Cương - Đặng Như Phồn
Thai Sắc - Dương Thắng - Nguyễn Thiện Đức - Trần Hạ Vi
VƯƠNG HUY
NGUYỄN TRỌNG TẠO
“Vết chân trần rớm máu trên gai” là một chương trong trường ca của cây bút trẻ Lệ Hằng. Tác phẩm là nỗi khát khao của cô bé mù về một thế giới có sắc màu, là trái tim bỏng rát những ước mơ của những người cha người mẹ, là tiếng hát giữa cuộc đời nhem nhuốc bất hạnh vút lên cao để ngợi ca cuộc sống, ngợi ca sự hy sinh, ngợi ca tình yêu, ngợi ca nghị lực vươn lên đạp bung chiếc kén giới hạn, khám phá cuộc sống diệu kỳ.