LTS: Trong 5 năm qua, trên những trang thơ, cùng với việc giới thiệu các tác giả có nhiều tìm tòi, có bút pháp riêng như Văn Cao, Thanh Thảo, Trần Vàng Sao, Phạm Tấn Hầu... Sông Hương đã chú ý đến những cây bút ở cơ sở - mà anh em trong tòa soạn gọi vui là "tác giả chân đất, như Phương Xích Lô, Nguyễn Thị Thái...
Nhà thơ Hồng Thế qua ký họa của Hải Bằng
Hồng Thế là "tác giả chân đất", đúng về cả nghĩa đen của từ này - 40 tuổi là 40 năm anh gắn bó với đồng ruộng, làng quê. Nhưng thơ anh được in từ 1973 và chùm thơ đăng SH số 22 (1986) của anh được Sông Hương chọn là chùm hay nhất trong năm.
Âm điệu thiên nhiên, đồng quê gần gũi là cơ sở cảm xúc tinh tế, giản dị trong sáng của thơ Hồng Thế. Bằng cách ấy Hồng Thế tạo được sự khác thường cho thơ. Vẻ đẹp tinh thần con người nông thôn cũng là vẻ đẹp nơi anh: bình dị, không phô trương hình thức. Sông Hương xin giới thiệu ba bài thơ mới của Hồng Thế.
HỒNG THẾ
Con bò
Tìm đâu trên đồng vắng
Con bò già thân quen
Dưới bờ tre toả bóng
Bò nằm nhai bình yên
Lúc khoẻ bắt kéo cày
Khi già đem mổ thịt
Vui vẻ bầy con nít
Cứ reo lên ầm làng
Nhìn gian chuồng trống rộng
Đứa trẻ chăn chưa về?
Còn đâu trên đồng vắng
Cỏ giờ xanh lối đê
Đường cày đang dang dở
Chiếc ách vẫn còn đây
Làm sao không thương nhớ
Cái nết ăn, nết cày
Suốt ngày cứ lóng ngóng
Như đứt chân, đứt tay
Cửa chuồng không còn đóng
Cỏ không cắt ai hay!
Người ta mang ra chợ
Bán đi con bò già
Nhà ai mua thịt rẻ
Tiếng cười nghe xót xa
Năm nay vào mùa khoán
Bò con chưa kéo cày
Đồng vắng đất thêm trắng
Tay cuốc phồng bàn tay
1987
Gửi lại tháng giêng hai
Gửi lại tháng giêng hai
Tháng củ mài, củ chuối
Một giọt mưa không nổi
Đất đai hóa khô cằn
Ngọn khoai bấm mấy lần
Nói chi được chuyện cấm
Có nhà ăn cháo cám
Ngắt trụi lá bầu non
Tháng ba còn cơ cực
Củ khoai nuôi cả nhà
Con ăn cha mẹ nhịn
Ngày cứ như dài ra
Cha mẹ vẫn làm việc
Vẫn tin yêu mùa màng
Các con vẫn đi học
Nói năng lời dịu dàng
Thế mới biết ở đời
Vì sao lắm tất bật
Nhiều khi cái bề ngoài
Khác xa điều sự thật
Hôm nay còn nghèo đói
Ngày mai là ước ao
Nhìn trời cao vòi vọi
Lòng mong trận mưa rào.
Tháng 3-1988
Có những lúc
Có những lúc thấy lòng trống rỗng
Như tháng ba không hạt thóc trong bồ
Có những khi thấy mình lạnh cóng
Bếp tắt vùi tro nguội hẳn còn trơ.
Ta mệt mỏi nằm xoài như con chó
Như quả chanh vắt kiệt nước còn chi?
Trong kiệt cùng bỗng bâng lâng ngọn gió
Bâng lâng là ngọn cỏ dọc bờ đê.
Cỏ thầm lặng cỏ trào dâng sự sống
Gió vô tư gió thổi đến không cùng
Cũng có khi ngày lửng nắng đêm về lửng gió
Như lời hẹn hò khi đó lửng quên.
Nhưng không thể sống thờ ơ lãnh đạm
Ngọn gió nồm xanh biếc cỏ hồn nhiên
Sự sống trong tôi bắt đầu tái hiện
Bắt đầu từ trong sáng thiên nhiên.
26-4-1988
(SH32/08-88)
LTS: Nhắc đến Trần Thị Huyền Trang chắc hẳn bạn đọc Sông Hương không thể nào quên truyện ngắn “Đắng như hạnh phúc” trên “Trang viết đầu tay” của Tạp chí Sông Hương số 7 (tháng 6.1984). Tựa đề này sau đó được lấy làm tựa đề chung cho một tập truyện ngắn của CLB Văn học Trẻ Huế.
PHAN TRUNG THÀNH
Lê Văn Ngăn - Ngô Xuân Hội - Thế Dũng
PHƯƠNG NAM
Từ Nguyễn - Đông Triều - Cao Hạnh - Trần Huy Minh Phương - Nguyễn Minh Khiêm - Đức Sơn - Từ Hoài Tấn - Bảo Cường - Biển Bắc
LGT: Gia đình Kim Quý là một gia đình nghệ sĩ nổi tiếng. Chồng, nghệ sĩ Nhân dân Xuân Đàm, tác giả kịch bản đồng thời là đạo diễn của nhiều vở kịch nói, để lại dấu ấn cho nền sân khấu Việt Nam một thời không thể nào quên.
NGỌC TUYẾT
VI THÙY LINH
HOÀNG VŨ THUẬT Nếu tôi chết đi Xin cứ để bao lơn rộng mở… (F. Garcia Lorca)
Huỳnh Thúy Kiều - Nguyễn Đông Nhật - Thạch Quỳ - Trần Tịnh Yên - Đoàn Vĩnh Phúc - Lê Huỳnh Lâm - Khaly Chàm - Tôn Phong - Nguyễn Lãm Thắng - Đình Thu
NGUYỄN NGỌC PHÚ (Trích trường ca)
TRẦN HỒ THÚY HẰNG
TUỆ NGUYÊN
VŨ TRỌNG QUANG
Trần Mạnh Hảo - Lý Toàn Thắng - Trần Bá Đại Dương - Thái Ngọc San - Trúc Chi - Phạm Tấn Hầu - Ngô Minh - Văn Tăng - Nguyễn Khắc Thạch - Lý Hoài Xuân - Trần Hải Sâm
PHAN DUY NHÂN
Hoàng Vũ Thuật - Lê Vĩnh Thái - Nguyễn Ngọc Hòa - Nguyễn Văn Quang - Trần Gia Thái - Hiếu Vinh - Chử Văn Long - Đông Hà - Trần Hoàng Phố - Nguyễn Hoa - Fan Tuấn Anh - Vạn Lộc - Nguyễn Thánh Ngã - Nguyễn Tất Hanh
LGT: Mộng là cõi cứu chuộc tâm hồn của thi nhân khi thực tại không còn là nơi để họ hiện hữu. Với Lưu Trọng Lư thì điều đó hiển nhiên đúng. Không phải một cách vô cớ mà trong Thi nhân Việt Nam Hoài Thanh viết: “Giá một ngày kia Lư có nhảy xuống sông ôm bóng trăng mà chết ta cũng không ngạc nhiên một tí nào.” Nếu thế thì đó cũng chính là cái “mơ về”, cái “tìm đến” trong miền sáng tạo riêng của thi nhân.
VĂN CÁT TIÊN
Hoàng Vân - Nguyễn Đạt - Vĩnh Nguyên - Ngàn Thương