Tôn Nữ Ngọc Hoa - Ngô Anh Phương - Hoàng Phương Vỹ
Ảnh: internet
TÔN NỮ NGỌC HOA
Một thoáng
Có lần đi hái lá dâu
Cuối xuân trời ấm một màu nắng hanh
Ngỡ như đang độ mùa xanh
Em vin cành. Anh đứng nhìn ngẩn ngơ
Con chim trong lá bất ngờ
Vút lên - chợt nhớ ngây thơ qua rồi
1987
NGÔ ANH PHƯƠNG
Mùa trăng xứ vườn
Mông mênh vườn chiều mưa tạnh
Bâng khuâng trăng tròn mười lăm
Người về sương đầm vai áo
Đò về bến đợi đêm rằm
Trăng gần tay như với tới
Hương trăng mềm trên tóc người
Trăng hiền như chồi lá mới
Láng giềng hồn nhiên môi cười
Trăng chừng thơm hơn thu trước
Bao màu nắng hạn mưa dầm
Bờ sông con gái gánh nước
Con trai lòng thương nhớ thầm
Trái ngọt đầu mùa em hái
Có màu trăng rằm vàng mơ
Tóc mẹ từ thời con gái
Gội trăng thơm đến tận giờ
Năm xưa người em du kích
Mùa trăng nằm lại xứ vườn
Từ ấy mỗi mùa trái chín
Trăng về sáng trong vô thường.
HOÀNG PHƯƠNG VỸ
Anh vẽ về em
Đã bao lần anh muốn vẽ về em
Bên trảng cỏ xanh một màu xanh thảng thốt
Trên tay em phất phơ nhành hoa cúc
Mắt mở to sau bao nỗi ưu phiền
Có lúc anh muốn vẽ em với gương mặt dịu hiền
Mái tóc bay bay vờn theo gió thổi
Nơi xa kia là mặt trời rực đỏ
Chiếu những tia lửa lung linh
Cũng có khi anh muốn vẽ em một mình
Đứng trơ trọi giữa hoang đảo vắng
Trên đầu em là những mảng mây trắng
Trôi bồng bềnh đi đâu?
Em sẽ ngồi trên cánh buồm nâu
Đang rỡn đùa với đàn chim biển
Sóng cuộn chảy rì rầm lưu luyến
Lấp lánh giữa ánh chiều
Anh sẽ vẽ em với dáng yêu kiều
Ngón tay mềm khoan thai ngồi đánh nhạc
Sau cửa sổ là khung trời vàng nhạt
Mỗi khi ngắm nhìn. Anh sẽ gọi mùa thu
Nhưng hôm nay em sẽ trở lại nguyên em
Anh đang vẽ như đời thường vẫn thấy
Vẫn cái dáng còng còng ngồi đan áo
Lo cho anh mỗi độ rét về.
(SH28/12-87)
Phùng Sơn - Lê Viết Tường - Hồ Huệ
NGUYỄN MINH VŨKhông biết từ lúc nào, cứ đi ngang qua ngôi nhà ấy, giọng Liên lại lảnh lót vang lên. Cũng không biết tiếng “bố” xa lạ ấy trở nên quen thuộc với Liên từ khi nào. Bác có nhiều con trai - Liên không ngượng, các anh ấy đều ở xa.
NAM GIAOLạ
(CLB Văn học Thanh niên Huế)
LAM HOÀNG GIANG Khoảng rừng và ngọn gió
PHAN ANHMộng
PHÙNG TẤN ĐÔNG An cố hết sức ghìm nỗi xúc động. Chỉ còn lại một mình An trên con đường trở về xóm. Con đường mà những chiều cuối tuần thanh thản, An quen với tiếng sỏi nhộn nhạo, vang lao xao như niềm vui nho nhỏ dưới chân.
TRẦN THỊ HUYỀN TRANG(Sinh viên Đại học tổng hợp Huế)
PHAN VĂN LỢI(Tiếp theo SH số 138/8-00)Tôi thức dậy khi nghe tiếng giã gạo thậm thịch, nhìn đồng hồ thấy hơn bảy giờ. Trên nhà chỉ có một mình tôi. Cả chú bé cũng đã dậy từ lúc nào. Trong bếp lửa vẫn còn những cục than đỏ hồng phủ lớp tàn tro cháy trắng.
HỒ SỸ HẬULàng Quỳnh Đôi của tôi nghèo lắm. Đến bây giờ tôi vẫn chưa hiểu vì sao thời ấy quê mình lại nghèo đến vậy.
PHAN VĂN LỢIPhan Văn Lợi đến với văn chương bằng một truyện ngắn hơi dài. Truyện hay, hấp dẫn, câú tứ chững chạc, văn trau chuốt - điều đó hứa hẹn con đường văn chương đang mở rộng trước mắt anh. Kỳ này Sông Hương xin giới thiệu với độc giả phần I của truyện.
PHẠM THỊ THỦY Kính tặng cha của con!
Hà Lệ Thủy đến với văn chương bằng những trang kỷ niệm tuyệt đẹp và đầy nước mắt của đời sinh viên, điều đó đã tạo thành một truyện ngắn hoàn chỉnh cả về kỹ năng lẫn ý tưởng... Nhà văn Hà Khánh Linh
LÊ THỊ PHƯƠNG HIỀNTắc đường. Còi xe máy vô hiệu. Xe đạp chưa bao giờ được thể hiện ưu thế chen lấn, luồn lách như lúc này.
NGUYỄN THỊ ANH ĐÀODuyên trở về ký túc xá khi trời đã quá khuya. Phòng lặng ngắt. Chỉ còn trơ lại toàn sách với vở, mọi người đã ngủ say. Mùa thi đang bắt đầu.
LÊ DUY CƯỜNGLại ở nhà tập thể! Bố thở dài: "Không biết đến khi nào mới yên". Mẹ nhìn bố cười: "Ồn ào lại ồn ào!" Bố chặc lưỡi: "Thế đấy!" Cười! Tôi buột miệng: "Nhiều chỗ chơi rồi lại nhiều chỗ chơi". "Anh chỉ được thế là nhanh". Mẹ cốc vào đầu tôi: "Tôi còn lo chuyển trường cho anh rồi... lại... chuyển... trường". Nhiều "lại thế". Tôi nhìn mẹ vẻ thú vị: "Ở cùng nhau lại ở cùng nhau". Bố cười. Mẹ và tôi cũng cười.
NGUYỄN VĂN NHÂNGã yêu Mơ từ ngày cô còn chưa biết đến chuyện yêu đương...Tình yêu có nhiều loại, nhưng chắc chắn đó không phải là tình yêu đam mê thể xác tầm thường, cũng không phải là tình yêu tâm linh cao xa. Mơ thuở ấy là một cô lái đò, một thân lau lách đìu hiu.
TRẦN THỊ LINH CHITôi không làm sao tìm ra được vị trí căn nhà cũ của mình hiện nằm ở khoảng nào? Hỏi thăm ai đây, khi thời gian xa cách đã trên na thế kỷ! Tôi đứng bơ vơ, lòng rượi buồn. Gió từ cánh đồng An Cựu lồng lộng giữa màu mạ xanh gợi lên một cảm giác thật dễ chịu. Tôi thử quyết bắt đầu một điểm chuẩn. Từ lũy tre cuối làng tôi đi ngược trở lại con đường vừa qua.
Trịnh Hải Yến - Dương Công Hợp
LTS: Trong cuộc đời viết văn ai cũng có trang đầu tay nhưng không phải trang viết đầu tay nào cũng thành công, tuy nhiên có trường hợp trang đầu tay đã báo hiệu nghiệp văn, đã dọn đường cho nhà văn đi suốt cuộc đời viết văn của mình. Truyện ngắn "Chuyện tâm tình" của Nguyễn Khắc Phê là một trường hợp như vậy.