ĐÀM THÙY DƯƠNG
Minh họa: Nhím
Bài thơ để dành
(Khi ngoại và cậu vừa ra đi còn mình thì không viết nổi một bài thơ)
Khi nỗi đau quá lớn để viết một bài thơ
Tôi thường khóc
Khi ngón tay nhiều rũ rượi vì buồn
Tôi để dành bài thơ
Bài thơ để dành thường không dài
Tôi đã quên hết trong nước mắt
Nó có một hình hài
Trong nỗi đau màu khối và trong nhiều cơn buồn được cấu tạo từ
tôi
Đây không phải là bài thơ để dành tôi chưa bao giờ viết
Đừng hiểu nhầm
Đây chỉ là vết đọng của chia ly
Tôi đã xa một người, rồi một người, rồi sẽ thêm một người
Rồi sẽ thêm một người
mà bài thơ để dành vẫn thiếu nội dung
thiếu chữ và thiếu ý
thiếu tứ và thiếu sự mượt của ngôn từ
thiếu lý do và tiểu sử
nhưng
tôi đã no nê buồn thương và bất lực
trong mất mát và thiếu thốn,
tôi quyết định để dành bài thơ này
một bài thơ trống không
Chuyện đó buồn đến thắt lòng
kể từ lúc, xa quê hương một lần
thế giới em đến ngọc ngà hèn hạ
đâu ai cho em biết chỉ duy nhất con đường lên đỉnh núi
trăng xa và rất mờ
thành phố rộng quá
không mơ muốn nào còn bám víu đôi chân size sáu rã rời lạnh
nhạt
em đơn phương để lại bên cạnh những vóc dáng khổng lồ
nỗi buồn khẩn khoản
từ lâu đã vô tri
thành phố xa quá
biển thì mờ bàn tay em thì nhỏ
ngôn ngữ lạ thì như sấm rền thích dâng tặng cơn mưa
rồi ngày xưa cũng lạ
rồi một lần xa quê hương cũng lạ
thế giới em đến không phải là thế giới
vì duy nhất một con đường xa vợi
em phải đi
lên đỉnh núi xa vời.
(TCSH335/01-2017)
HỒ TRƯỜNG ANNgõ giêng hoài
MAI VĂN PHẤNMười bài tập mùa xuân
Lê Viết Xuân - Hoàng Sĩ Lưu - Võ Văn Luyến - Nguyên Quân - Vũ Thị Khương - Nguyễn Hữu Hồng Minh - Văn Đắc - Nguyễn Thanh Xuân - Minh Quang - Thai Sắc - Võ Quê - Nguyễn Sĩ Cứ - Thanh Tú
Email của nhà thơ Đặng Tiến gửi tới Sông Hương: “Thơ Quang Dũng dưới đây nằm trong tờ báo “Xuân 1957”, Nxb Văn Nghệ, Hà Nội 1957. Chính Quang Dũng cũng quên rồi, và không ai sưu tập để đưa vào tuyển tập”. Xin cảm ơn nhà thơ Đặng Tiến đã gửi tới Sông Hương bài thơ “Nhớ những mùa xuân” của Quang Dũng và trân trọng giới thiệu tới bạn đọc nhân dịp đất nước kỷ niệm ngày giải phóng.S.H
Có thể nói việc thi sĩ Hữu Loan từ trần lúc 19 giờ ngày 18 - 3 là một bất ngờ đáng tiếc nhất trong làng văn kể từ năm mới này dẫu ông đã ở tuổi 95. Bài thơ Màu tím hoa sim là nỗi đau hơn nửa thế kỷ trước khi người vợ trẻ của ông bị cuốn theo dòng xoáy định mệnh, và hẳn nó còn âm ỉ cho tới giây phút cuối cùng ông chạm tay trần thế.
BÙI ĐỨC VINHGiai điệu tháng ba
PHẠM HÀ DUYÊNBà ngoại
Hồ Thế Hà - Lưu Lam Thi - Đàm Lan - Đoàn Mạnh Phương - Vương Anh - Mai Hoàng Mai - Nguyệt Đình - H Man - Lê Lâm Ứng - Văn Hữu Tứ - Nguyễn Thế Thắng
CHU THẾ LUYẾNMẹ
HOÀNG THỊ BÍCH THUẦNGiấc mơ con chữ
Trịnh Thanh Sơn - Lê Viết Xuân - Mai Văn Phấn - Thúy Nga - Hoàng Niên - Nguyễn Nhã Tiên - Nguyễn Sĩ Cứ - Nguyễn Quân - Nguyễn Khoa Như Ý - Văn Cầm Hải - Phạm Hồ Thu
Trinh Đường - Thi Hoàng - Tô Hoàn - Trương Quân - Lê Thị Mây - Ngô Minh - Tôn Nữ Như Ngân - Hoàng Cầm - Hồng Thị Vinh
LIÊN NAMBóng hình
Liên An - Bảo Định Giang
Nguyễn Thiền Nghi - Lê Ngã Lễ - Đỗ Hoàng - Phạm Hà Duyên - Nguyễn Sĩ Cứ - Tân Lĩnh - Vũ Minh Thúy
TRẦN ANH DŨNGNgôi nhà của Mẹ
THANH THẢONếu tôi biết...
LƯU XÔNG PHAMột mình
TRẦN ĐĂNG KHOAVới bạn
THU NGUYỆTVô thường