Thơ Vân Phi đọc lên thấy những hình ảnh lung linh trong tâm trí, miên man nắng gió, phấp phỏm sóng xa bờ. Những chiếc lá tra trong tháng ba đỏ lửa một góc trời biển đảo; mảnh trăng trôi dạt về ngõ nhà người vẫn thao thức nhớ màu áo lính; ngôi nhà mộc vườn đầy mảnh gốm xưa, “hoa trang trổ giấc bao mùa”, v.v. Vân Phi viết những câu thơ nhẹ nhàng ngỡ như chỉ phủi lớp bụi thời gian trên bức tranh vẫn treo trong ký ức xưa nay. Đôi lúc tác giả cũng ngẫm ngợi nhấm nháp nỗi niềm của mình của đời, vói về người thân đã ngược chiều xa xôi, suy tư về “cặn tàn năm tháng”; cũng là khi tác giả vô tình trang hoàng không gian chữ nghĩa để ánh sáng rọi vào hiên thơ. |
Những ngày gió thả neo
Những cội mây già rủ nhau về đâu
đình làng ngõ xóm
hay phía gió khơi biển bạc mái đầu
những con thuyền đi tìm bóng mình
hình hài nào Âu Cơ
mẹ đưa con về biển
Ban mai
trên áo xanh người lính giữa muôn trùng
hải trình nào dọc miền đất nước
đã đau tháng ba lửa đỏ một khung trời
những chiếc lá tra thành chứng tích
người gửi hồn vào biển trùng khơi
Những ngày gió thả neo
chiều cứ vàng lên tóc
lần trang thư nghe biển bùi ngùi
gió đi qua bãi bờ lòng ai bến cảng
biển muôn đời bao dung
cưu mang những phận người bé mọn
em bao dung anh
xa cách kia con sóng vỗ về
Đêm đêm, ngọn đèn chong thức
đếm gì hải lý khơi xa
trăng của biển có ghé thăm nhà mình ngõ nhỏ
sưởi lòng em lúc anh xa nhà
Một sớm mai, ai đợi phía Chân Mây
ai đợi phía Cù Lao người trở về từ lòng biển
có một bông hoa nở trên cánh sóng
thắp lòng ai ấm những môi cười.
Trong ngôi nhà ký ức
Ba chỉ muốn ở lại với nhà xưa
với mảnh vườn đầy mảnh sành từ lò gốm cổ
có gốc me già, tuổi hơn tuổi ba
những chùm hoa vàng
những lá me xanh
những mùa thu tóc mẹ mùi bồ kết
Ba không muốn đi đâu
chỉ lụi hụi với vườn rau, luống cải
con gà, con chó quẩn quanh
gốc điệp bông vàng trước ngõ
hoa trang trổ giấc bao mùa
Ba muốn ở lại nhà xưa
đã quen rồi hơi ấm
của đất sành quánh quện phù sa
của vách tường táp lô hằn lên ngấn nước
của căn bếp quen bằng đôi viên gạch
của ngọn đèn xưa soi bóng mẹ chải đầu
của ấu thơ, ngày cũ còn nhau
lúc chúng con chưa kịp lớn…
Lũ chúng con về rồi đi
giấc mơ thị thành chưa hằn vết sẹo
ba vẫn chờ vẫn đón
bao nhiêu năm một nụ cười hiền
Trong căn nhà ký ức
mùa đông bén ngọn
làm sao giữ nắng cuối ngày…
Đêm
(Viết cho anh PVD)
Mưa chi mưa mãi
Gió trở
Đêm quạnh
Đắp lũy thành sầu
Khói thuốc đêm sâu
Mắt nhòa hư ảnh
Anh & đêm
Trói nhau tròng mắt
Giá như mưa
Vỡ
Những âm thầm
Giá như mưa
Xối nát ngày đông
Rũ quên lối hẹn
Đá sỏi lòng mình bãi hoang chẳng tường điểm đến
Chỉ dòng sông - đêm - ôm trọn hình hài
Những ngợi nghĩ là phù du
Khói trắng thiên thai
Đời như chiếc gạt tàn mẻ sành đựng cặn tàn năm tháng
Đôi khi lòng cằn cứa
Bục chỉ vết thương non
Anh & đêm
Chỉ còn những giọt phù du đắng lên bờ môi khô nẻ
Khoác chiếc áo cũ càng thấy lạnh một vòng ôm
Loài ấu trùng nào của lãng quên
Sao không mục ruỗng nỗi đau cứ để xác ngày phơi lên hoài niệm
Anh & đêm
Con đường gió vụn
Chẳng đi hết bóng mình
Cớ sao
Mòn lối hoang liêu?
(TCSH430/12-2024)
...Ta chỉ là hạt bụiGiữa đất trời mênh mông...
ngày tình yêu chớm nởnhững bông hồng ngát hươngbây giờ hoa, em hỡicánh rã rơi lạnh lùng
...Đàn bướm bay quaÔi những đàn bướm cứ bay qua vườn...
...Bao năm dựngđá nằm chơi với rừng...
...Bon chen lắm chỉ mệt ngườiHồn nhiên bố sống cuộc đời hiền lương...
Linh hồn đã bay...
...Hoa giấy có màu sao không nói...
Có ai không? Tiếng kêu ném vào chiều. Mùa xuân im lặng. Nghe rõtiếng những mầm cây cục cựa. Thì ra chiều này chưa gió ở hoàng hôn.
Tôi đi về phía cánh đồngBất chợt nghe tiếng nhọc nhằn lúa hátVọng từ thẳm sâu đất đai trăn trở...
Khư khư ôm bóng Lam Kiềutrăng lùa Cuội xuống phì nhiêu cánh đồng
Áo em màu trắng mịnDưới trăng ngời sáng trongÁo anh sờn vai bạcTrăng sáng xanh màu rong
Chừng hoa hồng kiếp trước đã hoa khôi và hoa lựu cũng từng là đốm lửa
Cánh đồng tuổi thơ gặt gió heo mayNgày cưỡi lưng trâu, diều trăng đêm thả
Hoang vu. Đêm màu xanh trở dạ. Đom đóm lập loè ma trơi. Lũng sâu mưa khóc. Sáng ra rừng lộng lẫy triệu chồi non. Tôi ca vui trong nắng.
Giọng nói chỉ còn thoang thoảngđồng cỏ hoa vàng
Chợ hoa phiên Tết thêm đôngNgười xinh bán cúc bán hồng khéo chưa?
Trên thiên đường ai biếtBao kiếp người kiếm tìm
I. Đôi khi nhơ nhớ trong đời... Điều gì không rõ đã rời vuột điRồi buồn chẳng hiểu buồn chiCứ ngơ ngẩn tựa phân ly - một người...
Mong manh đi qua những tiết mùaHương từ lụa trắng của nghìn xưa
Và cuối cùng y đã đến ngồi vào vị trí của mình, xếp đặt lại đồ đạc trong căn phòng.Y đã tìm thấy một chúc thư.