TRẦN HOÀNG PHỐ
Các pho tượng cổ ở chùa Thành Trung - Ảnh: quangdien.thuathienhue.gov.vn
Trầm tư với nhịp thời gian
bên bóng thành Hóa Châu xưa
Anh gõ vào viên gạch thành cổ
nghe âm vang tiếng ong ong u u
tím ngan ngát mùi hương xưa dĩ vãng
Rất tình cờ
anh phát hiện
những chiếc cọc thời gian
cắm ở chân tường thành quá khứ
Đêm Hóa Châu xanh bao la trăng
Ai đốt mùi nhang trầm thơm
thoắt rung mình các hương hồn huyền sử
Linh hồn anh là tiếng chuông chùa Thành Trung
ngân nga bổng trầm trong những đêm khuya khoắt
bay trập trùng qua những trang gia phả thập nhị tôn phái
của những bậc tiền nhân khai hoang mở đất
Bụi thời gian còn cay cay mắt khói hương
ngày tế lễ cháu con cúi đầu vọng bái
Mùa xuân hàng vạn cánh bướm rực rỡ muôn màu
bay trên luống cải hoa vàng các đền thờ họ
Hương rau mùi vò trên tay thơm ngai ngái cay nồng
Mùi hương thơm bay dọc mấy trăm năm
bên những triền sông phù sa màu mỡ
Linh hồn anh là những mảnh ghép
của ngàn năm lịch sử
các thời đại như sóng vỗ
gối lên nhau
Trên bức bình phong ghép óng ánh các mảnh sành sứ
Con nghê đình làng Tây Thành như bay lên
ngạo nghễ với đổi thay
Ngày cuối năm
Anh rót và rưới rượu An Thành thượng tửu tiến vua
xuống các dòng sông Linh Giang
Kim Trà Đan Điền Bồ Giang xưa cũ
chiêu hồn các bậc tiền nhân mở cõi
Bóng các tráng sĩ thành xưa hư ảo đi về
Chiều hạ vàng
Anh lang thang qua Chợ Cầu
nơi rủ bóng cây đa thiêng làng Phú Lương cổ thụ
Anh nghiêng mình
bên miếu bà âm u thờ nữ tướng họ Phan
Anh nếm dĩa bánh đúc mắm nêm
đậm tình quê dân dã
Anh ăn miếng cau
têm miếng trầu ca dao cay bùi lịch sử
Anh qua đền thờ họ xưa
nơi có hương án tưởng niệm tiến sĩ Phan Đình Bình
chết oan khuất trong ngục
anh thắp nén nhang thơm cho linh hồn ông siêu thoát
Hoàng hôn xuống
Anh đứng trên cầu Thanh Hà thơ mộng
Khói đồng còn bay bàng bạc trắng trời xa
nơi đây anh ngắm những cánh đồng lúa vàng trĩu nặng
ngút ngàn chạy dọc ven sông
và bóng hàng dương liễu
mơ màng
khói biếc
Linh hồn anh là phiến đá thiêng
bên cạnh đình An Thành xưa cũ
như con mắt thần Siva bất tử trầm tư
nhìn sóng nước thời gian dâu bể
chảy như mơ bên cầu ở ngã ba sông
Bóng Thành Hóa Châu sừng sững hiện về
Nơi sầm uất xưa dọc ngang đô hội
bóng tướng sĩ trong tiếng trống cầm canh
đi lại uy nghi một thuở
Đêm rắc muôn vàn vì sao
vào bầu trời bao la giấc mộng
Quảng Thành mơ
mai này vươn vai thành thị tứ ven đô
Mơ no ấm bình an
trong mắt Hóa Châu huyền sử
Trại sáng tác VH Quảng Điền 2012
(SĐB9-12)
ĐẶNG BÁ TIẾN
LÊ VI THỦY
LTS: Những nhịp đi cổ điển, những thi ảnh cũng như nhuốm màu cổ điển, nhưng gần như lại không bước ra từ cổ tích, mà từ cuộc sống bộn bề. Ba người đàn bà trong những bài thơ dưới đây, từ ba câu chuyện khác nhau, với những không gian khác nhau, nhưng họ chung một nỗi rất đàn bà: yêu, chờ đợi, và hy vọng trong cô đơn…
HOÀNG VŨ THUẬT
Vũ Dy - Nhất Lâm - Nguyễn Nhã Tiên - Trần Thị Tường Vy - Châu Thu Hà - Nguyễn Miên Thượng - Nguyễn Hàn Chung - Phan Lệ Dung - Vương Kiều
Anh Nguyễn Hữu Đống là bạn của nhiều lớp văn nghệ sĩ, nhất là ở Huế. Từ Trịnh Công Sơn, Nguyễn Đắc Xuân, Trần Viết Ngạc, Đặng Tiến, Trụ Vũ… đến nhiều người thuộc lứa sau như Nguyễn Chí Trí, Vĩnh Ba, Nguyễn Thượng Hải, Hồ Đăng Thanh Ngọc, Lê Huỳnh Lâm, Bạch Lê Quang, Phạm Tấn Hầu…
ĐÔNG TRIỀU
Tôi là Nguyễn Văn Phong. Sinh năm 1985. Quê quán: xã Hà Ninh, Hà Trung, Thanh Hóa. Hiện sống cùng thân sinh. Làm ruộng, lao động phổ thông. Không dùng điện thoại di động. Đây là một số bài thơ lần đầu tôi gửi đến Tạp chí Sông Hương.
TRƯƠNG ĐĂNG DUNG
NGUYỄN ĐỨC TÙNG
Mai Văn Phấn - Phạm Đức Mạnh - Hồng Vinh - Nguyên Ngọc - Tôn Nữ Minh Châu
LTS: Nhà thơ Nguyễn Xuân Sang quê quán ở An Hòa - Huế, anh đã xuất bản 04 tập thơ & 01 tập phóng sự, ghi chép; từng đạt một số giải thưởng các cuộc thi.
LGT: Machu Picchu của đế quốc Inca, núi thiêng Mỹ Sơn của vương quốc Chămpa có cùng số phận đỉnh cao một nghệ thuật kỳ vĩ bị chiến tranh và thời gian tàn phá.
Nguyễn Trọng Tạo - Phùng Tấn Đông - Đỗ Xuân Thu
NGUYỄN VIỆT CHIẾN
TÔN PHONG
Nguyễn Đông Nhật - Từ Hoài Tấn - Trần Hoàng Phố - Phan Trung Thành - Phùng Sơn - Lê Hồ Ngạn
TRẦN TỊNH YÊN
ĐÀO DUY ANH
LTS: Trước những thử thách của nhiều trường phái thơ hiện đại, xem ra thơ lục bát Việt Nam vẫn sống khỏe. Nó thậm chí không nhất thiết phải phân biệt rạch ròi “hậu lục bát Truyện Kiều”, “hậu lục bát Lửa Thiêng” hay “hậu lục bát Bùi Giáng”. Tuy vậy để được ghi tên tác giả dưới những âm tiết quen thuộc, dễ nhớ đó… ắt tâm hồn người thi sĩ phải gạn đục khơi trong bao lần.