VƯƠNG KIỀU
Tôi đi qua đời tôi
Minh họa: Nhím
Tôi đi qua đời tôi
buồn vui như lòng ai con kẻ
số phận nằm ở trên cao
định mệnh nằm dưới đất sâu
tôi nằm giữa đời tôi
với bão giông một đời sám hối.
Em nằm giữa tình tôi
để từng đêm buồn theo sương tuyết
giá như cho tôi được một ngày
gần bên em mùa xuân chăn gối
hát lời đào hoa mây tuyết ngàn xa!
Đêm!
Nỗi buồn theo cơn gió mùa đông
thổi vào lòng tôi những cơn bão nổi
ngoài kia mặt đời dù ai khổ hận
người ngó mặt người đong đếm nỗi đau.
Nỗi đau tôi
xin gởi về bạn bè ngàn thu vĩnh biệt
trên không trung những đóa hoa quỳnh
và hương thơm của mỗi lần tiễn biệt
hẹn gặp nhau về cuộc ấy ngàn thu.
Đêm!
Tôi nằm với tấm lòng không
hỏi ai ngoài kia có về?
Để đánh thức giấc chiêm bao
một thời không ngủ
mơ thấy em ngoài kia
mơ thấy bạn bè xưa
buồn vui qua từng ly rượu
phẫn nộ cuộc đời!
Để gió mang đi.
Đêm!
không còn màu đen
chỉ còn màu tang trên những dòng sông
quàng lên tóc tôi
quàng lên tóc em
quàng lên cỏ cây và những bông hoa
của mùa xuân vụng dại.
Tôi thầm nguyện với cuộc đời!
Xin em yêu tôi
như tôi yêu em
để mai sau và dẫu mai sau giờ!
Tình yêu của tôi
không là bài ca sám hối.
Đêm!
Tôi đi tìm em
ngoài kia thinh không không tiếng vu hồi
chỉ còn lời ru
của lòng tôi
yêu cuộc đời tôi.
(SH305/07-14)
HUỲNH THUÝ KIỀU
NGUYỄN THỊ HẢI
KIM QUÝ
LÊ THÀNH NGHỊ
Nguyễn Đức Tùng - Lê Hoàng Thảo - Đỗ Tấn Đạt - Trần Văn Thiên - Nhật Chiêu - Vũ Dy - Hoàng Thu Phố - Trần Thu Hà
TRẦN PHƯƠNG KỲ
TRẦN TỊNH YÊN
TRẦN THỊ HUÊ
PHẠM THỊ NGỌC LIÊN
Nguyễn Thiền Nghi - Nguyên Hào
Nguyễn Hữu Phú - Lâm Hạ - Lâm Tẻn Cuôi
LÊ VI THỦY
TRƯƠNG ĐÌNH PHƯỢNG
Từ những cảm trạng thường nhật đặt trong sự giao cắt với đời sống nay lại được quy đổi thành những cảm thức khá chân thật đặt trong những rung chấn thì thầm của tâm cảm, thế giới trong thơ của Nguyễn Thúy Quỳnh hiện lên với những sức sống động cố hữu của nó.
PHAN VĂN CHƯƠNG
NHƯ QUỲNH DE PRELLE
TRẦN QUỐC TOÀN
Hồ Tấn Phong - Nguyễn Loan - Hà Nhật - Nguyễn Minh Khiêm - Bạch Diệp - Ngàn Thương - Phan Lệ Dung - Nguyễn Hới Thọ - Lê Viết Xuân - Nguyễn Thiền Nghi
Nghiệm về sự chết qua từng nhịp thở mong manh, không dễ ai cũng lặng chừng thấu cảm. Người thơ thấy bóng đêm khi vầng dương rạng rỡ và cái đầu nghiêng hẳn về một giấc mơ.
Tác giả trẻ Đặng Thiên Sơn soi vào tưởng tượng hầu tìm kiếm bản thể khác của đời sống, lặng lẽ như tiếng dế đêm thâu, như ánh sáng đom đóm chiếu xuống tuyền đường ký ức.
Sử Khuất giới thiệu
Nguyễn Hoàng Thọ - Phùng Tấn Đông - Đỗ Quyên - Hà Văn Sỹ