NGUYỄN NGỌC PHÚ
Tổ quốc tôi ba nghìn cây số biển
Ảnh: internet
Đất nước tôi ba nghìn cây số biển
Nhấp nhô ba nghìn đảo nhỏ, đảo to
Cỏ ở đây ánh màu san hô đỏ
Biển chỉ xanh ở chỗ xa bờ...
Những hải đội dân binh Hoàng Sa đi giữ đất
Cát vàng tươi rịn ướt gió Nồm, Nam
Gió biển đảo mặn mòi cứng tóc
Quả bàng vuông hình bánh chưng xanh
Tổ quốc tôi ba nghìn cây số biển
Chữ S bao đời hình một chiếc mỏ neo
Neo lịch sử qua thăng trầm biến động
Giữa khơi xa vẫn thong thả nhịp: “chèo...”
Nhà Giàn dựng những tán cây bằng thép
Bốn mùa tươi - không thể héo lá cờ!
Chim biển đứng co chân nhìn người không chớp mắt
Khay rau viền xanh mướt những tâm tư
Ngày ở biển đêm nằm mơ khát nước
Anh khỏa bơi trong vằng vặc trăng quê
Cọng rau muống ao làng thõng vào ký ức
(Bóng mẹ ngồi cạn ngọn đèn khuya )
Tổ quốc tôi ba nghìn cây số biển
Có con đường mòn rẽ sóng khơi xa
Thủy thủ không tên đoàn tàu không số
Tượng đài trắng dựng lên sau ánh chớp sáng lòa
Đồng đội tôi mãi viền vào biển thẳm
(Chẳng thể nào tìm hài cốt các anh)
Những con sóng băn khoăn ngày giấu lửa
Khi về đêm mới chớp sáng giật mình...
Các anh là mảnh vỡ của trăng - phập phồng mang cá
Là muối phù sa mặn gỗ thớ thuyền
Là ánh ngọc trai ngậm quanh hạt cát
Vân nổi, vân chìm không xước nổi lung linh...
Tổ quốc tôi ba nghìn cây số biển
Móng Cái - Cà Mau hình chiếc lưỡi câu
Câu những túi vàng đen - mỏ dầu trong lòng đất
(Nhưng không thể dầu loang - nước biển tái màu)
Sẽ tái cả bao người ngã xuống
Cô Lin - Gạt Ma bao lính trẻ không về
Đảo bơ phờ ôm vào lòng mộ gió
Tổ quốc ở nơi này cắm mốc những hàng bia
Màu nước ấy: máu bao người ngã xuống
Cha ông ngàn đời gửi lại cháu con
Những sắc chỉ dân binh cuộn vào tâm thức
Dấu triện vuông ấn xuống cội nguồn
Là đảo đá - Tổ quốc còn góp đá
Trường Sa đau - Trường Sơn cũng xót lòng
Mẹ Âu Cơ chia đôi bọc trứng
Cuống rau mẹ nối dài theo bước Lạc Long...
Tổ quốc tôi ba nghìn cây số biển
Nối ba vạn cây số với đại dương
Tàu bè bạn căng phồng cờ gió Việt
Nói với nhau bằng ngôn ngữ hòa bình
Tiếng Việt thanh âm ngân thành điệu hát
Câu vọng cổ vỗ về theo con nước Cửu Long
Câu quan họ mời trầu qua ánh mắt
Áo lụa dài thắt đáy lưng ong
Tiếng Việt ấm gọi nhau ngoài bờ cõi
Con cháu Rồng Tiên chung một đồng bào
Biển Tổ quốc tôi ba nghìn cây số biển
(Chẳng bao giờ để nước Việt xanh xao...)
Tổ quốc tôi ba nghìn cây số biển
Có tiếng Sơn Ca hót với Thuyền Chài
Người giữ đảo biển viền quanh cổ áo
Dưới lớp sóng bạc đầu đảo có chìm đâu
Tổ quốc tôi ba nghìn ngày báo bão
Bão sau lưng bão trước mặt rập rình
Dây đàn bầu mảnh mai cũng căng bằng sợi thép
Cung bỗng - cung trầm luyến láy giữ niềm tin
Đất nước được đắp bồi Đất và Nước
Đất gieo lúa khoai nuôi lớn những tâm hồn
Biển mặn muối nuôi hồng cầu tinh chất
Lục địa choãi xuống thềm từ tiếng mẹ ru con
Biển đất nước hơn ba nghìn cây số biển
Nguyễn Du viết Kiều từ: Cửa bể chiều hôm...
Con - thuyền - Tổ - quốc - tôi căng buồm qua bão tố
Từ hoa văn cuộn sóng trống đồng...
(SH304/06-14)
PHAN TRUNG THÀNH
Lê Văn Ngăn - Ngô Xuân Hội - Thế Dũng
PHƯƠNG NAM
Từ Nguyễn - Đông Triều - Cao Hạnh - Trần Huy Minh Phương - Nguyễn Minh Khiêm - Đức Sơn - Từ Hoài Tấn - Bảo Cường - Biển Bắc
LGT: Gia đình Kim Quý là một gia đình nghệ sĩ nổi tiếng. Chồng, nghệ sĩ Nhân dân Xuân Đàm, tác giả kịch bản đồng thời là đạo diễn của nhiều vở kịch nói, để lại dấu ấn cho nền sân khấu Việt Nam một thời không thể nào quên.
NGỌC TUYẾT
VI THÙY LINH
HOÀNG VŨ THUẬT Nếu tôi chết đi Xin cứ để bao lơn rộng mở… (F. Garcia Lorca)
Huỳnh Thúy Kiều - Nguyễn Đông Nhật - Thạch Quỳ - Trần Tịnh Yên - Đoàn Vĩnh Phúc - Lê Huỳnh Lâm - Khaly Chàm - Tôn Phong - Nguyễn Lãm Thắng - Đình Thu
NGUYỄN NGỌC PHÚ (Trích trường ca)
TRẦN HỒ THÚY HẰNG
TUỆ NGUYÊN
VŨ TRỌNG QUANG
Trần Mạnh Hảo - Lý Toàn Thắng - Trần Bá Đại Dương - Thái Ngọc San - Trúc Chi - Phạm Tấn Hầu - Ngô Minh - Văn Tăng - Nguyễn Khắc Thạch - Lý Hoài Xuân - Trần Hải Sâm
PHAN DUY NHÂN
Hoàng Vũ Thuật - Lê Vĩnh Thái - Nguyễn Ngọc Hòa - Nguyễn Văn Quang - Trần Gia Thái - Hiếu Vinh - Chử Văn Long - Đông Hà - Trần Hoàng Phố - Nguyễn Hoa - Fan Tuấn Anh - Vạn Lộc - Nguyễn Thánh Ngã - Nguyễn Tất Hanh
LGT: Mộng là cõi cứu chuộc tâm hồn của thi nhân khi thực tại không còn là nơi để họ hiện hữu. Với Lưu Trọng Lư thì điều đó hiển nhiên đúng. Không phải một cách vô cớ mà trong Thi nhân Việt Nam Hoài Thanh viết: “Giá một ngày kia Lư có nhảy xuống sông ôm bóng trăng mà chết ta cũng không ngạc nhiên một tí nào.” Nếu thế thì đó cũng chính là cái “mơ về”, cái “tìm đến” trong miền sáng tạo riêng của thi nhân.
VĂN CÁT TIÊN
Hoàng Vân - Nguyễn Đạt - Vĩnh Nguyên - Ngàn Thương
Thanh Thảo - Phạm Ngọc Cảnh - Nguyễn Thị Hồng - Tạ Hữu Yên - Bảo Định Giang