Tình đầu với Emely

09:56 30/01/2024

NGHĨA THÂN

Thời sinh viên tôi thường đi làm thêm ở quán bar hay những nhà hàng dành cho khách Tây. Tôi sang phố Phạm Ngũ Lão xin làm phục vụ nhà hàng. Lúc đó tôi nghĩ rằng làm ở chỗ có khách nước ngoài có thêm thu nhập và có thể trau dồi kiến thức, ngoại ngữ.

Ảnh: tư liệu

Emely là một trong số những người bạn của cậu chủ nhà hàng, mỗi lần đám bạn cậu chủ ghé tới là tôi phải xếp hai, ba bàn lại với nhau. Trong đám bạn ấy tôi chẳng chơi thân với ai cả. Không hiểu sao hôm ấy có một cô gái chừng tuổi tôi, nước da trắng và mái tóc vàng hoe gọi lại bắt chuyện. Emely là người Mỹ, là một tình nguyện viên đang dạy tiếng Anh cho các sinh viên của các trường đại học ở Huế. Cô nói tiếng Anh, lâu lâu lại nói lơ lớ vài câu tiếng Việt.

- Anh ơi, cho tôi trà đá - Cô giả vờ kêu lại để bắt chuyện.

- May I have your name?

- My name is Nghĩa.

- Do you have an English name?

- No, I don’t.

- I give you an English name, Jonny.

- Ok, you call me Jonny.

Emely đưa tôi tờ giấy trong đó có số điện thoại và nick Yahoo, thời đó liên lạc nhau qua Yahoo chat chứ không như bây giờ có Facebook. Sau đó chúng tôi cứ nhắn tin qua lại thường xuyên nhưng cũng chỉ là hỏi thăm.

Một hôm khi tôi đang ở nhà Emely nhắn tôi:

- Are you free today?

- Yes, I am free now.

Vậy là chúng tôi lên kế hoạch đi chơi vào buổi chiều hôm đó. Trời mùa xuân mưa lất phất, se chút lạnh lạnh thì tắm nước khoáng nóng Thanh Tân có gì bằng. Tôi chở Emely trên chiếc honda cũ, cà tàng nhưng lúc đó tôi trông rất oách vì chở cô gái Tây.

Xe chạy ra tới trường cấp ba Hương Trà thì Emely không biết giả vờ hay lạnh thật.

- I am cold, can I hold you?

- Yes. Of course.

Đường thì xa và trời thì lạnh thế là Emely dựa vào vai và ôm tôi thật chặt cho đến khi đến tận nơi.

Con đường từ cổng mua vé đến hồ bơi ngập tràn hoa ven đường, đủ các màu sắc khác nhau, thi thoảng có những con chim hót líu lo và những con bướm xinh vờn những cánh hoa để hút mật. Chúng tôi dừng lại và chọn một bể tắm nước không quá nóng và đủ độ sâu để bơi.

- Thanh Tan is a beautiful place. - Emely có vẻ thích thú, cô vươn vai hít thở không khí. Có lẽ lâu rồi cô mới có dịp ra vùng ngoại ô.

- Nước ấm quá. Do you like it?

- Jonny, cám ơn anh.

Emely nhìn tôi đắm đuối và thật bất ngờ khi Emely ôm hôn thắm thiết giữa hồ bơi mà xung quanh là người Việt. Tôi ái ngại vô cùng.

Trời chuyển tối, mọi người đã về hết chỉ còn hai chúng tôi giữa bể bơi. Xung quanh chỉ còn tiếng ếch đồng, tiếng dế kêu và những bóng đèn điện mờ mờ ảo ảo. Emely ôm siết vòng eo tôi, tôi chàng trai mới lớn một chút thích thích một chút lo lo. Chúng tôi cuộn vào nhau trong màn đêm tối.

- Emely, stop... dừng đi.

- Why?

- Chúng ta không hợp nhau.

- Why? We are a couple.

Tôi không nói gì thêm và buông lơi Emely.

Tôi lên bờ ngồi và Emely cũng lên ngồi kế bên. Chúng tôi không ai nói gì thêm. Emely gục đầu vào vai tôi.

- Emely, anh thích cổ điển, anh thích nhạc xưa và đồ cũ. Chúng ta đi cà phê được không em yêu?

- Ok anh yêu.

Nàng chọn quán Chiều, đường Đặng Thái Thân. Chúng tôi thường gọi hai ly cà phê sữa đá giống nhau và một gói ngựa trắng. Tôi không hút thuốc nhưng sợ Emely buồn nên cũng nhấp môi vài điếu.

Emely hết thời hạn visa trở về nước, chúng tôi vẫn thường xuyên liên lạc nhau qua email. Ngày lễ tình nhân Emely mua tặng tôi hộp chocolate gửi qua đường bưu điện. Tôi mở quà ra thì trong đó có 1 chiếc nhẫn kèm theo dòng chữ:

“ If you love me, wear my ring.”

Tôi mang vào ngón áp út nơi ngón đeo nhẫn của các cặp đôi đã kết hôn.

Một thời gian sau Emely cũng ít liên lạc với tôi và hầu như mọi chuyện cắt đứt. Tôi buồn và nhớ Emely vô cùng nhưng chẳng hiểu nguyên nhân. Phải chăng xa mặt cách lòng? À thì ra không phải vậy mà vì chúng tôi có một sự khác biệt quá lớn. Vì Emely sống theo kiểu hiện đại và tôi sống kiểu cổ truyền.

Ba năm sau tôi thay đổi công việc, lúc đó tôi làm hướng dẫn viên, cứ vào Hội An rồi ra Huế. Tình cờ trong một lần đi thuê xe máy giúp khách, tôi nhớ là mồng năm Tết âm lịch trên đường Trần Hưng Đạo, khi tôi đang lưu thông trên đường bỗng đâu xe đối diện tông vào tôi cái rầm. Tôi nằm sõng soài ra giữa đường chẳng còn biết chi.

Tôi mơ màng, khi mở mắt ra mình đã nằm trong bệnh viện Thái Bình Dương. Emely đang ngồi phía cuối giường.

Ủa tôi đang mơ hay đang tỉnh. Trời ơi ngón tay đeo nhẫn của tôi không thể co lại bình thường. Chiếc nhẫn Emely tặng tôi đâu?

- Are you ok?

- I’m fine.

Tôi nửa tỉnh nửa mê không hiểu mình đang mơ hay thật. Tôi lại thiếp đi một lúc vì mất rất nhiều máu do tai nạn. Buổi sáng lúc tôi ngủ dậy có một lá thư đầu giường cùng chiếc nhẫn.

Bức thư đại ý chỉ là lời chúc sớm bình phục. Cũng qua bức thư tôi biết mình bị tai nạn trước nhà Emely và chiếc nhẫn lúc ấy đã bị tuột ra.

Emely, Emely... em đang ở đâu? Em đã quay lại Việt Nam khi nào? Sao em lại tránh mặt anh?

Tôi ra viện và trở lại công việc thường ngày. Một hôm vô tình tôi quen Phong, một anh bạn người phố cổ Hội An khi tôi đang đợi khách ăn tối ở nhà hàng Tam Tam.

Phong cao ráo, đẹp trai, có vẻ ngoài của một gã trai hư đầy cuốn hút với các cô gái.

Anh ta kể rằng: “Thời mới lớn tuổi đôi mươi không đêm nào mà không có mặt ở quán bar dành cho khách Tây. Nhờ biết chút tiếng Anh và siêng đi bar mà tôi cưới được cô vợ Tây”. Phong cười có vẻ rất hạnh phúc.

Phong mở điện thoại cho tôi xem bức ảnh gia đình, hai vợ chồng cùng hai đứa con thật đáng yêu. Tôi nhận ra Emely và trong tôi đã có câu trả lời tại sao em tránh gặp tôi. Vì chúng tôi vẫn còn yêu nhau nhưng em đã có một ngôi nhà hạnh phúc.

Emely là mối tình đầu tôi không thể nào quên.


N.T
(TCSH419/01-2024)

 

 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
  • Phùng Sơn - Lê Viết Tường - Hồ Huệ

  • NGUYỄN MINH VŨKhông biết từ lúc nào, cứ đi ngang qua ngôi nhà ấy, giọng Liên lại lảnh lót vang lên. Cũng không biết tiếng “bố” xa lạ ấy trở nên quen thuộc với Liên từ khi nào. Bác có nhiều con trai - Liên không ngượng, các anh ấy đều ở xa.

  • (CLB Văn học Thanh niên Huế)

  • LAM HOÀNG GIANG Khoảng rừng và ngọn gió

  • PHÙNG TẤN ĐÔNG An cố hết sức ghìm nỗi xúc động. Chỉ còn lại một mình An trên con đường trở về xóm. Con đường mà những chiều cuối tuần thanh thản, An quen với tiếng sỏi nhộn nhạo, vang lao xao như niềm vui nho nhỏ dưới chân.

  • TRẦN THỊ HUYỀN TRANG(Sinh viên Đại học tổng hợp Huế)

  • PHAN VĂN LỢI(Tiếp theo SH số 138/8-00)Tôi thức dậy khi nghe tiếng giã gạo thậm thịch, nhìn đồng hồ thấy hơn bảy giờ. Trên nhà chỉ có một mình tôi. Cả chú bé cũng đã dậy từ lúc nào. Trong bếp lửa vẫn còn những cục than đỏ hồng phủ lớp tàn tro cháy trắng.

  • HỒ SỸ HẬULàng Quỳnh Đôi của tôi nghèo lắm. Đến bây giờ tôi vẫn chưa hiểu vì sao thời ấy quê mình lại nghèo đến vậy.

  • PHAN VĂN LỢIPhan Văn Lợi đến với văn chương bằng một truyện ngắn hơi dài. Truyện hay, hấp dẫn, câú tứ chững chạc, văn trau chuốt - điều đó hứa hẹn con đường văn chương đang mở rộng trước mắt anh. Kỳ này Sông Hương xin giới thiệu với độc giả phần I của truyện.

  • PHẠM THỊ THỦY                Kính tặng cha của con!

  • Hà Lệ Thủy đến với văn chương bằng những trang kỷ niệm tuyệt đẹp và đầy nước mắt của đời sinh viên, điều đó đã tạo thành một truyện ngắn hoàn chỉnh cả về kỹ năng lẫn ý tưởng...                                                Nhà văn Hà Khánh Linh

  • LÊ THỊ PHƯƠNG HIỀNTắc đường. Còi xe máy vô hiệu. Xe đạp chưa bao giờ được thể hiện ưu thế chen lấn, luồn lách như lúc này.

  • NGUYỄN THỊ ANH ĐÀODuyên trở về ký túc xá khi trời đã quá khuya. Phòng lặng ngắt. Chỉ còn trơ lại toàn sách với vở, mọi người đã ngủ say. Mùa thi đang bắt đầu.

  • LÊ DUY CƯỜNGLại ở nhà tập thể! Bố thở dài: "Không biết đến khi nào mới yên". Mẹ nhìn bố cười: "Ồn ào lại ồn ào!" Bố chặc lưỡi: "Thế đấy!" Cười! Tôi buột miệng: "Nhiều chỗ chơi rồi lại nhiều chỗ chơi". "Anh chỉ được thế là nhanh". Mẹ cốc vào đầu tôi: "Tôi còn lo chuyển trường cho anh rồi... lại... chuyển... trường". Nhiều "lại thế". Tôi nhìn mẹ vẻ thú vị: "Ở cùng nhau lại ở cùng nhau". Bố cười. Mẹ và tôi cũng cười.

  • NGUYỄN VĂN NHÂNGã yêu Mơ từ ngày cô còn chưa biết đến chuyện yêu đương...Tình yêu có nhiều loại, nhưng chắc chắn đó không phải là tình yêu đam mê thể xác tầm thường, cũng không phải là tình yêu tâm linh cao xa. Mơ thuở ấy là một cô lái đò, một thân lau lách đìu hiu.

  • TRẦN THỊ LINH CHITôi không làm sao tìm ra được vị trí căn nhà cũ của mình hiện nằm ở khoảng nào? Hỏi thăm ai đây, khi thời gian xa cách đã trên na thế kỷ! Tôi đứng bơ vơ, lòng rượi buồn. Gió từ cánh đồng An Cựu lồng lộng giữa màu mạ xanh gợi lên một cảm giác thật dễ chịu. Tôi thử quyết bắt đầu một điểm chuẩn. Từ lũy tre cuối làng tôi đi ngược trở lại con đường vừa qua.

  • Trịnh Hải Yến - Dương Công Hợp

  • LTS: Trong cuộc đời viết văn ai cũng có trang đầu tay nhưng không phải trang viết đầu tay nào cũng thành công, tuy nhiên có trường hợp trang đầu tay đã báo hiệu nghiệp văn, đã dọn đường cho nhà văn đi suốt cuộc đời viết văn của mình. Truyện ngắn "Chuyện tâm tình" của Nguyễn Khắc Phê là một trường hợp như vậy.