LỆ HẰNG
Ảnh: internet
Tiếng hót cuối cùng
1.
Mai
Liệu ngày mai cánh cửa lồng có mở?
Khi mặt trời xuyên thủng vòm xanh
Lia sợi vàng căng đét
Siết cổ ta uất nghẹn một tiếng ca
Trời lồng lộng mặc áo ngọn đồi xa
Vòi vọi hun mùi nhựa nồng của nắng
Những đóa hoa thắp lửa tự thiêu mình
Sắc sẽ cháy
Tàn
Và rụng
Quả sẽ sai cành
Trĩu trịt một mùa đau
Và ta có hót?
Để khúc trầm nặng nhọc thoát khỏi thân?
Không!
Tiếng hót ta lên men lồng ngực cháy
Ngày đôi cánh nhẹ bâng như xốp vải
Mà nặng một bầu trời
Tiếng hót sẽ say.
2.
Mai
Liệu ngày mai cánh cửa lồng có mở?
Khi gió mơn man níu áo vạt mây mờ
Sương ẩm lạnh lót thảm mềm cho lá
Đón cuộc trở về trong tín hiệu hồi sinh
Và hiu hắt
Những cành cây treo ngược chiều sự sống
Cả giọt nước cũng ngược chiều tâm tưởng
Chảy vào hồn ồ ạt suối trầm luân
Mà vực niềm tin đã trở về ráo hoảnh
Thì ta có hót?
Để rỏ xuống cạn khô
Dòng nước ngọt đầu mùa?
Không!
Tiếng hót ta lên men lồng ngực cháy
Ngày đôi cánh nhẹ bâng như xốp vải
Mà nặng một bầu trời
Tiếng hót sẽ say.
3.
Mai
Liệu ngày mai cánh cửa lồng có mở?
Khi tầng không đội nón sầu ảm đạm
Thả xuống khúc sông tiếng thét tê lòng
Trong lớp áo tang đám lá mục rã rời
Nghe cái lạnh bò lên đỉnh cuộc đời
Chực chờ ngày tận thế
Và hoàng hôn chết bên bờ tuyệt vọng
Nước mắt cỗi cằn dưới thung lũng sầu đau
Thì ta có hót?
Không!
Tiếng hót ta lên men lồng ngực cháy
Ngày đôi cánh nhẹ bâng như xốp vải
Mà nặng một bầu trời
Tiếng hót sẽ say.
Không!
Chẳng đời nào…
Và chẳng bao giờ nữa…
4.
Ri rích… ri rích…
Líu lo… líu lo…
Ép từ băng giá tiếng hót nổ ra
Khúc hoan ca thấm giọt hồng ngực ấm
Tiếng hót vút lên
Hà hơi bụi cỏ đã úa nhàu
Bơm máu nơi sự khô khốc lạnh lùng ngự trị
Chuyển mình
Chuyển tê rét ấm dần thành ngọn lửa
Chuyển lụi tàn sáng dần thành rực rỡ
Chuyển run rẩy đong đưa thành vũ điệu
Và thê lương tan chảy suối reo mừng
Tiếng hót chạm từng không
Rồi ngã xuống
Trên thảm xanh cỏ mật khóc chào mùa
Bông hoa dại trắng ngần run nhịp thở
Cành cây trơ xương cựa mình nức nở
Lớp vỏ thô tự xé toạc thân mình
Một chồi xanh mang máu nóng trồi ra.
Rồi ngã xuống
Trên mái nhà rêu nhòe nhoẹt tụng ca
Sự trở mình của thời gian bén lạ
Từng nhịp khắc cứa vào thân buốt lạnh
Diệu kỳ thay!
Những cũ kỹ không kịp lời từ biệt
Khi sóng triều tiếng hót cuốn xô đi
Rồi ngã xuống
Trên chiếc ổ vàng nhung
Nắng oằn mình nhả tơ dệt sợi
Lót nệm thanh thanh xoa tiếng hót lịm dần
Rồi ngã xuống
Trên đôi tay non nớt khẩn cầu
Đọng giọt nước rơi
Lặng một bầu trời
Tiếng hót cuối cùng mở toang cánh cửa
Khát tự do,
Hơi thở cuối cùng mở toang lồng ngực
Cháy tình yêu,
Mảng tối cuối cùng cúi hôn ánh sáng
Dậy bình minh cứu rỗi.
(TCSH375/05-2020)
LTS: Dạy toán nhưng rất yêu thơ đó là điểm đặc biệt của con người Lê Quốc Hán. Lê Quốc Hán viết thơ nhiều. Thơ anh đã in hầu hết các báo ổ địa phương và trong nước. Thấm đẫm mồ hôi của người lao động, anh luôn nhìn cuộc đời với đôi mắt yêu thương, đầy trân trọng. Hồn hậu, mộc mạc, chân chất mà vẫn nói được cái mình gửi gắm không chút sáo cũ, âu đó cũng là điểm mạnh trong thơ Lê Quốc Hán.Lê Quốc Hán hiện nay là Tiến sĩ trường Đại học Sư phạm Vinh.
LTS: Sinh năm 1969 đã có 2 tập thơ riêng. Là một cây bút trẻ luôn có ý thức làm mới thơ. Tập thơ đầu tay “Dòng sông cháy” của chị vừa ra mắt bạn đọc đã nhận được giải thưởng văn học của Ủy ban toàn quốc Liên hiệp các Hội VHNT Việt Nam 1997.Táo bạo, trăn trở cho cái mới. Khắt khe, đòi hỏi cao chính mình trong lao động nghệ thuật; Nguyễn Bảo Chân đã chọn cho mình một cách đi riêng trên con đường thơ ca. Với ngôn ngữ thơ hiện đại, với hình tượng thơ kỳ lạ - qua cảm xúc tinh tế của một tâm hồn nhạy cảm, Nguyễn Bảo Chân đã mang đến cho bạn đọc những bài thơ hay. Hiện nay Nguyễn Bảo Chân công tác ở Đài Truyền hình Việt - phụ trách chương trình “Tác phẩm và dư luận” trên sóng VTV3.
LTS: Sinh năm 1943 ở Hà Nội. Nhà thơ Phan Thị Thanh Nhàn là một cây bút nữ nổi tiếng. Với chất thơ dịu dàng, đằm thắm, chị đã đem đến cho thơ Việt một giọng riêng. Chị không tìm kiếm những tứ thơ lạ, mà làm lạ những tứ thơ tưởng như đã cũ. Với 6 tập thơ và 2 tập truyện thiếu nhi, Phan Thị Thanh Nhàn đã nhận được nhiều giải thưởng văn học. Nhà thơ Phan Thị Thanh Nhàn hiện nay là UVBCH Hội Nhà Văn Hà Nội và là chủ nhiệm câu lạc bộ nhà văn nữ Việt .
Giọng nói chỉ còn thoang thoảngđồng cỏ hoa vàng
Thiên niên kỷ mới vẫy ta sangkhốn nỗi quà xuân chưa sẵn sàng
Tặng nhà thơ Lâm Hiểu Đông Trời đang mưa mát câyQua công viên Thâm Quyến (*)- Cả thế giới trong nàyTựa bảo tàng bày biện
Tôi ra lệnh cho giao thừa dừng lạiThế kỷ XX khoan hãy ra điThế kỷ XXI đừng đến vội
Mùa thu hẹn ta về Hà NộiTa rong chơi quên cả lối vềMột mình phiêu lãng miền sơn cướcVui cùng trăng cụng chén sơn khê
Vô tư quá tôi trở thành khờ dạiNên chi lỡ hẹn một lời thề
Ba bông hoa mang đêm phi qua vườn saoanh và em định mệnh dịu sángmở địa cầu trinh tiếtlửa quàng xanh yếm cổ mùa đông
Cơn lũ xoáy mòn vai mẹGiạt trôi manh áo em thơNhận chìm bếp lửaNhững hạt lúa không biết lội
Em huyền ảo với mùi hương hoa đạiVà trắng trong như một búp sen hồTôi lầm lỡ nói lời vụng dạiKẻ phàm phu tục tử đến sân chùa.
Người nghệ sĩ lang thangMùa xuân chạm khắc nụ cười ẩn sâu trong từng ô vuông cửa khép
Ơi con chim nhỏ của ta ơiBão tố đêm qua đã dịu rồiNước nước vây quanh thành ốc đảoChỉ còn chim nhỏ với ta thôi
...Ta chỉ là hạt bụiGiữa đất trời mênh mông...
ngày tình yêu chớm nởnhững bông hồng ngát hươngbây giờ hoa, em hỡicánh rã rơi lạnh lùng
...Đàn bướm bay quaÔi những đàn bướm cứ bay qua vườn...
...Bao năm dựngđá nằm chơi với rừng...
...Bon chen lắm chỉ mệt ngườiHồn nhiên bố sống cuộc đời hiền lương...
Linh hồn đã bay...