Lê Viết Xuân - Triệu Nguyên Phong - Nguyễn Loan - Châu Thu Hà - Nguyễn Đình Xuân - Nguyễn Văn Quang - Trường Thắng - Trần Thị Tường Vy - Nguyễn Thiền Nghi - Đặng Văn Sử
Tác phẩm TRĂNG của HS Lê Văn Nhường
LÊ VIẾT XUÂN
Đá Chông
Những phiến đá mang hình mũi chông
Đứng bên nhau dưới tán rừng xanh mát
Hồ lặng im nằm nghe lá hát
Giai điệu bỗng trầm, mình đá biết thôi
Đá sinh ra đã mấy triệu năm rồi
Không có tuổi, chưa thành tên gọi
Gió vuốt nhọn, thay lời muốn nói
Dấu tích Sơn Tinh sót lại nơi này
Khẽ chạm, ấm nóng bàn tay
Đá không là đá nữa
Gần gũi, linh thiêng, trầm tư, ẩn chứa...
Phải vậy không, mà Bác kính yêu
Chọn nơi đây, khi cần đến ở
Có đá đứng canh, có rừng che chở
Sống chan hòa cùng hoa lá cỏ cây
Sau chuyến đi xa, người trở về đây
Đá Chông thầm nhắc
Rồi lặng yên, chợt thấy Bác cười...
TRIỆU NGUYÊN PHONG
Chạm một ánh nhìn
Sương đời ươm trong giá lạnh
Vương buồn tim tím hoa mua
Bến tình mới vừa khoe sắc
Gió vò rụng cánh đầy hương
Dinh cơ phủ mờ kính lối
Gió thôi hoang hoải phận người
Trăng mơ sương chằm vá núi
Suối reo thác gõ phiến mòn
Nỗi đau giấu mình than thở
Ai gom gió thả xuống hồ
Xuân Hương xanh trong màu nhớ
Mây mưa dan díu nỗi buồn
Lối xưa dấu chân Tôn Nữ
Thả hồn xứ sở mộng mơ
Rêu phong một tòa dinh thự
Chừ thơ chạm một ánh nhìn.
NGUYỄN LOAN
Tôi chào tôi năm 2020
(Viết cho mình cùng tuổi với Điện Biên)
Tôi chào tôi năm 2020
gặp lại thời cha kéo pháo Điện Biên
Mẹ đau đẻ - tôi ra đời từ đó
Tin thắng trận dội về làm nức lòng xứ sở
Tiếng khóc tôi cũng là tiếng reo mừng...
Tôi chào tôi năm 2020
gặp lại ngày cùng đồng đội lội suối, băng rừng...
Chiếc ba lô đựng đầy ước mơ tuổi trẻ
Mang cây súng và lời thề đi đánh Mỹ
Giấc mộng Diêu Bông gửi lại quê nhà
Tôi chào tôi năm 2020
gặp bóng hình đất nước nở hoa
Còn đau nhói bên lòng “Hồn Trương Ba - da hàng
thịt”
“Bão” ở Biển Đông chưa nguôi gầm rít
Hoàng sa, Trường sa chưa yên...
Tôi chào tôi năm 2020
gặp lại má hồng em
Bỗng thương quá má hồng xưa của chị
Anh ngã xuống chiến trường - chị một lòng chung
thủy
Để má hồng theo tuổi trẻ nhạt phai...
Tôi chào tôi năm 2020
Thương câu thơ nhọc nhằn cõng mưa nắng đường dài
Càng thương mẹ cha nuôi lớn mình bằng hạt lúa, câu
ca thấm đầy mồ hôi, nước mắt...
CHÂU THU HÀ
Vết sẹo cỏ xanh
Người không đi cùng tuổi trẻ của tôi
Những lỗi lầm, vấp ngã
Tôi cứ mãi như cỏ xanh
Năm tháng không đành…
Vết sẹo đã lên da non
Đôi khi còn tái tê, xon xót
Người giúp gì cho tôi ngày dĩ vãng
Vun lại đống tàn tro
Thôi người hãy đi theo con đường đã chọn
Riêng mình tôi còn đó giấc mơ buồn
Mấy mùa cỏ xanh đã liền vết sẹo
Từ độ quen người tôi lại biết ước mơ…
NGUYỄN ĐÌNH XUÂN
Cảm quê
Trở mình tiếng gà giục canh
Cảm quê xa ngái mà thành gần hơn
Đâu đây khói tỏa mùi rơm
Thơm hương gạo mới động vườn gió đông.
Thương ai ngày đi lấy chồng
Đường làng sà bóng tre cong mưa dầm.
Ngập ngừng bên dậu cúc tần
Trách trầu cau tiếc tần ngần chẳng trao.
Ai còn giữ giấc chiêm bao
Nụ cười nghiêng nón chênh chao một thời
Hoa xoan rơi tím cuối trời
Vườn cà ai hái nhỡ lời tầm xuân.
Đêm đom đóm rắc lâm thâm
Sương như sao mắc phân vân nửa vời
Cỏ bên đường nhớ chân người
Quảy quang đồng sớm nụ cười đâu đây...
NGUYỄN VĂN QUANG
Rong chơi
Tỉnh say
ai gởi
đêm trường
Lên non
xuống phố
trọn đường
rong chơi
Trăng non
chưa đủ
khoe trời
Sao thơ
lộng sắc
giữa đời
phiêu linh....
TRƯỜNG THẮNG
Mơ. Rơi
1.
Cung già nốt non chối chang
Bậc cao thấp vô thanh bấc chì
Mơ huyễn
2.
Chót vót hái miền cung quảng
Thang đời rơi lõm bõm
Mê lầm
TRẦN THỊ TƯỜNG VY
Buổi sáng
Buổi sáng ngủ dậy sớm
rửa mặt soi gương
chải tóc
tìm đường đi của mặt trời
không thấy mặt trời ở đâu
Uống một ly trà
hay uống một tách cà phê
hay uống một cốc nước nguội
chỉ nếm một chút nhạt nhòa của thời gian
trong ngôi nhà quen thuộc
Mặc chiếc áo màu hồng
mở cửa ngõ bước ra đường
gặp một vài người quen
cười tươi chào hỏi nhau
như đã thân thiết từ nhiều năm
vậy mà sao thế
vẫn không có tôi
quả thật vẫn không có tôi ở đây
NGUYỄN THIỀN NGHI
Phơi váy chiều
Váy thổ cẩm vén cao ngọn lúa
sáng mai xủi nắng ruộng đồng
chim qua ngỡ mùa chín hạt
vờn quanh vờn quanh cạn cả ngày
Rút từng sợi mơ em se tơ
sợi màu đất màu cây màu trời
dệt nên váy nên áo nên khăn
dệt tuổi tình đi trẩy hội
Váy đồi phơi chiều thị trấn
em về núi lạc đồi trôi
Khau Phạ mắt tình cấy gió
cuối ngày váy ẩm màu sương
Xóm quen nhà lên khói ấm
môi thèm cháy giữa hoang vu
dốc nhớ dốc đời chèn dốc núi
mượn tình hơi hướm đắp đêm
ĐẶNG VĂN SỬ
Cô đảo
Ta chừ
cô đảo riêng ta
bãi vàng lặn dấu chân qua
cát buồn
chơ vơ đá lép, sỏi tròn
mài mong manh vỏ vẫn còn
ruột quăng
tình xưa
thôi đã là trăng
thôi đã là rượu
còn chăng...
chỉ là
lời nào thạch nhũ tim ta
lời nào mắc cạn bến phà kẻ đông
ta chừ
cô đảo mênh mông
vỗ muôn lần sóng
về không...
một mình.
(SHSDB37/06-2020)
Nguyễn Đức Tùng - Nguyễn Tân Dân - Huyền Thư - Đông Hương - Nguyễn Bội Nhiên
Vũ Dy - Trần Tịnh Yên - Nguyễn Văn Thanh - Triệu Nguyên Phong - Ngưng Thu - Nguyễn Duy Hới - Huỳnh Lê Nhật Tấn - Nguyễn Văn Học - Đặng Văn Sử - Từ Hoài Tấn - Ngô Bá Hòa - Trường Thắng - Khaly Chàm
Ngoài chùm thơ gửi đến, tác giả Lữ Thị Mai không ghi thêm thông tin gì. Tuy vậy khi đọc thơ xong mới hay có lẽ cũng không cần giới thiệu gì nhiều; ngần ấy cũng đủ cho chúng ta thấy đó đích thực là con đường thi ca của một tác giả trẻ đang đi theo vết dấu của thủy thần…
S.H
TRƯƠNG ĐÌNH PHƯỢNG
DU TỬ LÊ
NGUYỄN HỮU TRUNG
Phan Lệ Dung - Châu Thu Hà - Nguyễn Thị Bích Phượng - Nguyên Hào - Mai Văn Hoan - Vương Kiều - Võ Công Liêm - Phan Đạo - Nguyễn Thiền Nghi
LTS: Những bài thơ ngắn, nhưng như chiếc kính hội tụ những cao vọi thanh sạch không gian, lắng lại trong ánh nhìn của chiếc lá sen. Và như trong tàn lá sen ấy, ứa ra những giọt lệ thiền. Dưới đây là chùm thơ của Trần Lê Khánh.
Như Quỳnh de Prelle, hiện tại đang sống và làm việc tại Brussels, vương quốc Bỉ. Chị từng là nhà sản xuất phim độc lập và viết kịch bản, làm truyền thông và viết báo tại Việt Nam. Thơ Như Quỳnh de Prelle đã xuất hiện trên các tạp chí chuyên về văn học và các trang văn online trong và ngoài nước. Đáng chú ý là bài thơ Nỗi buồn trên cây của chị được chuyển thể thành kịch bản phim ngắn “Nỗi buồn trên cây” sau đổi thành Tôi 30 của đạo diễn Minh Đức Hoàng Trần, phim được trình chiếu tại Liên hoan phim Cannes 2014 và nhiều liên hoan phim khác.
Sông Hương xin giới thiệu chùm thơ mới của chị vừa gửi về từ Brussels.
LTS: Huyền Thư quê quán Đông Hưng, Thái Bình, hiện đang sinh sống tại Wellington, New Zealand; thơ chị được giới thiệu trên Sông Hương số 325 (3/2016).
NGUYỄN HOÀNG ANH THƯ
HOÀNG THÚY
Do sơ suất trong trình bày, Số đặc biệt Sông Hương 22, tháng 9/2016, trang 25, đã in nhầm tên tác giả bài thơ “Xác” của nhà thơ Đỗ Thành Đồng thành tên tác giả Hoàng Thụy Anh.
Hoàng Vũ Thuật - Đỗ Văn Khoái - Đức Sơn - Nguyễn Đông Nhật - Nguyễn Ngọc Phú - Hường Thanh
Những truyền thuyết, huyền thoại là tuổi thơ của một xứ sở, một tộc người. Các câu chuyện tình mang tính chất như thế: Trương Chi - Mỵ Nương, Mỵ Châu - Trọng Thủy, Giáng Kiều - Tú Uyên, Chữ Đồng Tử - Tiên Dung,… đã được tấm gương thi ca phản chiếu vào tâm hồn chúng ta, tạo thêm niềm cảm hứng trong cuộc sống.
Những bài thơ được giới thiệu sau đây có cùng niềm cảm hứng về đời sống văn minh thôn dã. Một thế giới đầy vẻ thơ mộng của tự nhiên đang bị cuộc sống hiện đại xóa mờ dần dấu vết.
Đỗ Văn Khoái - Nguyễn Trọng Tạo - Nguyễn Kim Huy - Ý Nhi - Phạm Ngọc Cảnh - Nguyễn Nguyên Thanh - Nguyễn Huy Việt - Xuân Sách
Nguyễn An - Thạch Quỳ - Mạc Mạc - Phạm Bá Thịnh - Nguyễn Hoàng Thọ - Nhất Lâm
Bùi Nguyên - Ngô Công Tấn - Ngàn Thương - Nguyễn Hới Thọ - Lãng Hiển Xuân - Đặng Văn Sử
Huỳnh Minh Tâm - Pháp Hoan- Ng.H.Dao Trì - Trần Võ Thành Văn - Trần Quốc Toàn - Lê Vi Thủy