Thơ Sông Hương SDB 09-2019

10:13 28/10/2019


Nguyễn Chín - Nguyễn Lê Thu An - Nguyễn Hữu Phú - Trần Hương Giang - Đỗ Tấn Đạt - Phan Nam

Tác phẩm "Phố vàng" của HS Hà Hùng

NGUYỄN CHÍN

Chiêm bao

chệnh choạng trên đôi chân hành khất
ngày khách lạ gõ cửa mùa thu
thời gian vô chủ
em rưng cười bên mùa thu bội tín
có cọng buồn dan díu với vàng phai


chẳng thể chảy tan trong vòng tay lạ
tiếng chuông vô hình trong đôi mắt vô minh
dòng kinh vô hình trên đôi tay kẻ cắp


em đóa sen vàng đánh mất mình dưới bóng hồ ước vọng
quờ quạng đáy trầm luân
giấc mơ nảy mầm những khát khao hoàn vũ
em vàng trôi phía thu
khuất lấp trong nhau chiều sám hối
có khuôn mặt kẻ cắp vặt si tình
dưới mặt hồ
tôi và giấc mơ chiếm hữu....




NGUYỄN LÊ THU AN

Ai hát em nghe?

Ai hát em nghe bản tình ca dang dở cả một quãng đời tuổi trẻ
Để mùa tôi ngang qua
Gió trên tóc em cũng hóa thành ngơ ngẩn
bất chợt ùa về lay động những nghĩ suy


Đó là một ngày mưa dầm ướt đẫm tiếng ghi-ta nâu
Cô gái ngồi co ro trước hiên nhà lạnh ngắt
Tự lấy mưa của trời rót đầy khóe mắt
Đôi vai gầy không chở nổi những buồn vui
Câu chuyện giữa chúng ta vẫn ở đó mà thôi
Một câu chuyện dở dang chẳng kết thúc chẳng bắt đầu


Tôi chợt thấy lòng nhung nhớ đôi mắt rất buồn và rất sâu
Đã chấp nhận đổi bình yên mà lấy về giông bão
Cánh trắng rụng nhiều dưới hàng cây long não
Hay mỗi chuyện chúng mình dang dở thế hả em?


Em chắc buồn nhiều và suy nghĩ quẩn quanh
Tôi thì tự huyễn hoặc mình sẽ nhích gần em hơn chút nữa
Để rồi khi tiếng ghi-ta chiều nay đứt đoạn
Tôi khóc rồi tự cười
vì những nỗi buồn mình nghĩ đã rất quen


Ai đã hát em nghe bản tình ca mà dang dở cả một quãng thanh xuân
Bài ca nhuộm bóng của chàng trai nào trong ký ức?
Nắng trên tóc em lại trở về ngơ ngẩn
Những đóa hoa xanh ngủ lại với mùa
Tôi cũng tự mình mặc niệm…


Chiều nay
Xin em đừng hát
Vì tôi sợ mình chẳng nỡ ra đi…




NGUYỄN HỮU PHÚ

Tháng tám

tháng tám về đậu trên đóa hoàng quyên
núi đồi rộn ràng tiếng chim gọi bạn
từng tia nắng xuyên qua kẽ lá
con suối trong nhẹ nhàng trôi


phố núi mùa nảy rợp những sắc màu
màu lá màu hoa màu của đất trời chuyển dạ
màu của tình yêu em dành cho anh


những buổi sớm tinh mơ anh nắm tay em chạy ngược lên đồi
cùng thả ước mơ lên bầu trời trong xanh lộng gió
cùng đuổi bắt chuồn chuồn bay dập dềnh trên cánh đồng hoa cải
tiếng đàn ghi-ta của anh
êm dịu
bình yên


tháng tám về rồi đó anh
bầy ong xôn xao đi tìm hương làm mật
nhịp thời gian trôi theo mây trắng bềnh bồng




TRẦN HƯƠNG GIANG

Thật lạ

Sẽ lạ vô cùng, ngày mai rất lạ
Như hôm nay ta quá lạ ngày qua
Mỗi ngày còn lắm điều rất là lạ
Ngỡ ngàng sao ta chẳng thể nhận ra


Ồ lạ quá hôm qua bay đâu mất
Phương trời nào sao chẳng thấy tăm hơi
Không gian mùa thu lửng thửng khắp nơi
Gió cuốn lá vàng tung bay khắp lối


Rồi tuyết lạnh giá đông tràn ùa tới
Run rẫy quanh ta đá tảng vô tri
Trái tim ta chợt nhiên có đôi khi
Nghe cô đơn đến tận cùng buốt giá


Sao lạ thế tuyết băng tan đâu cả
Chỉ còn trơ những cành cọng cây khô
Có phải đang chờ ươm lên những mầm mới
Đợi một ngày nở rộ đón xuân về ?




ĐỖ TẤN ĐẠT

Tụng ca tháng sáu

ngày chúng tôi nhặt hoa trên cánh đồng cũ
cúc họa mi bám vào nỗi buồn tháng sáu
những cơn giông chiều nổ tung nỗi nhớ
vỡ một cơn mưa hoang
ngày như thủy triều lên muộn
chiếc hôn rồi cũng tan
cửa thiên đàng nào đón người địa ngục
em truy hoan tôi niềm đau
ngày như sen tàn
vầng trăng dối hồ mà nở
nguyệt cầm đêm nay
sương neo khóe mắt
ngày dẫn lòng vào kinh khuya
ngồi tụng ca ký ức
trên ngó sen gãy
những bát nâu vừa biết mùa hạ đi rồi…




PHAN NAM

Chia tay mùa thu

Có những ngày im lặng đến tức thở
Hoa sữa nở trắng bậc thềm
Bày biện nỗi nhớ
Gặp gỡ và chia tay
Chỉ như cơn gió thoảng
Phút giao mùa lãng đãng mặt hồ
Chiếc lá xoáy sâu ký ức


Buồn bã chi mà mùa thu cũng đẫm lệ
Hỡi em
Đôi môi ấm nồng của mùa đông đang đón chờ
Cuộc trò chuyện khi nhịp nhàng, lúc sôi nổi
Ngọn gió mùa ngang phố
Ám trắng bức tường hoài niệm


Anh chỉ là đứa con hoang của đồi
Lấy tư cách chi để yêu em
Khoảnh khắc ân ái gửi trọn mùa đông buốt giá
Bài thánh ca buồn
Vang vọng nỗi cô đơn


Chia tay mùa thu
Cơn gió mùa đi ngang cửa
Mang theo chiếc lá cuối cùng khẽ chạm ngày xưa
Người đàn bà lấp lánh sau chiếc khẩu trang cũ kỹ
Hun hút giấc mơ…


(SHSDB34/09-2019)






 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • LTS: Những nhịp đi cổ điển, những thi ảnh cũng như nhuốm màu cổ điển, nhưng gần như lại không bước ra từ cổ tích, mà từ cuộc sống bộn bề. Ba người đàn bà trong những bài thơ dưới đây, từ ba câu chuyện khác nhau, với những không gian khác nhau, nhưng họ chung một nỗi rất đàn bà: yêu, chờ đợi, và hy vọng trong cô đơn…

  • Vũ Dy - Nhất Lâm - Nguyễn Nhã Tiên - Trần Thị Tường Vy - Châu Thu Hà - Nguyễn Miên Thượng - Nguyễn Hàn Chung - Phan Lệ Dung - Vương Kiều

  • Anh Nguyễn Hữu Đống là bạn của nhiều lớp văn nghệ sĩ, nhất là ở Huế. Từ Trịnh Công Sơn, Nguyễn Đắc Xuân, Trần Viết Ngạc, Đặng Tiến, Trụ Vũ… đến nhiều người thuộc lứa sau như Nguyễn Chí Trí, Vĩnh Ba, Nguyễn Thượng Hải, Hồ Đăng Thanh Ngọc, Lê Huỳnh Lâm, Bạch Lê Quang, Phạm Tấn Hầu…

  • Tôi là Nguyễn Văn Phong. Sinh năm 1985. Quê quán: xã Hà Ninh, Hà Trung, Thanh Hóa. Hiện sống cùng thân sinh. Làm ruộng, lao động phổ thông. Không dùng điện thoại di động. Đây là một số bài thơ lần đầu tôi gửi đến Tạp chí Sông Hương.


  • NGUYỄN ĐỨC TÙNG

  • Mai Văn Phấn - Phạm Đức Mạnh - Hồng Vinh - Nguyên Ngọc - Tôn Nữ Minh Châu

  • LTS: Nhà thơ Nguyễn Xuân Sang quê quán ở An Hòa - Huế, anh đã xuất bản 04 tập thơ & 01 tập phóng sự, ghi chép; từng đạt một số giải thưởng các cuộc thi.

  • LGT: Machu Picchu của đế quốc Inca, núi thiêng Mỹ Sơn của vương quốc Chămpa có cùng số phận đỉnh cao một nghệ thuật kỳ vĩ bị chiến tranh và thời gian tàn phá.


  • Nguyễn Trọng Tạo - Phùng Tấn Đông - Đỗ Xuân Thu


  • NGUYỄN VIỆT CHIẾN

  • Nguyễn Đông Nhật - Từ Hoài Tấn - Trần Hoàng Phố - Phan Trung Thành - Phùng Sơn - Lê Hồ Ngạn

  • LTS: Trước những thử thách của nhiều trường phái thơ hiện đại, xem ra thơ lục bát Việt Nam vẫn sống khỏe. Nó thậm chí không nhất thiết phải phân biệt rạch ròi “hậu lục bát Truyện Kiều”, “hậu lục bát Lửa Thiêng” hay “hậu lục bát Bùi Giáng”. Tuy vậy để được ghi tên tác giả dưới những âm tiết quen thuộc, dễ nhớ đó… ắt tâm hồn người thi sĩ phải gạn đục khơi trong bao lần.

  • NGUYỄN DUY

    Nhìn từ xa... Tổ Quốc!