Nguyễn Hoàng Thọ - Nhất Lâm - Nguyễn Thị Việt Hằng - Phan Lệ Dung
Minh họa: Nhím
NGUYỄN HOÀNG THỌ
Phía chiêm bao
Rồi những tách cà phê
Cùng thành xưa cũ
Ta chỉ còn vị đắng thời gian
Em tích góp sắc hương đợi mùa trái ngọt
Ta cúi chào giọt nắng phía thu xa
Và cứ giữ thói quen
Mỗi sớm mai đến ngồi đâu đấy
Đôi mắt chờ lấp lánh mật phù sa
Trong sâu thẳm chỉ còn em, dù là mộng tưởng
Khắc một lời tinh cốt nhói lòng ta
Rồi đông đến
Ta lặng nhìn con chim hót
Phút giao mùa cố níu hạt sương chao
Nghe đằm thắm lời xưa như mật rót
Để bây giờ quặn thắt phía chiêm bao.
NHẤT LÂM
Hoa ban nở
Trắng ngần giữa rừng thẳm
Phân vân sương núi rơi
Hoa nở như con gái
Đêm xòe núi chơi vơi
Khăn piêu thêu chỉ thắm
Em múa say thâu đêm
Nhà sàn rung ánh lửa
Tay trong tay điệu khèn
Vòng xòe xoay suối lượn
Gà đã gáy em ơi
Mẹ cha mừng cơm mới
Anh mềm môi men đời
Hẹn mùa hoa ban nở
Trắng ngần nước suối xuân
Tóc dài lồng bóng núi
Em tắm như thiên thần.
NGUYỄN THỊ VIỆT HẰNG
Tìm
Tìm về tuổi thơ em
tôi bỗng nhận ra mình trong đó
con dế mèn nhốt sâu trong lọ
đôi mắt xoe tròn sau ngọn cỏ đong đưa!
Tôi bỗng nhớ em của ngày xưa
đứng sau rặng mùng tơi trĩu tím màu nhung nhớ
lấp lánh miệng cười
hàng bắp non tinh nghịch
má lúm đồng tiền vơ vẩn giấc mơ xa…
Bao nhiêu năm phiêu bạt đã qua,
tôi quay về tìm em ngày xưa ấy
mái rạ xô nghiêng thở dài sau hàng phố
đường làng bộn bề, gầm rú xe qua.
Không thấy em
mái tóc đen thoảng mùi hoa bưởi
chỉ thấy xanh đỏ tím vàng,
mùi hóa chất quẩn quanh.
Em ở nơi nào
đôi mắt đen thuở ấy?
PHAN LỆ DUNG
Lời nguyện cầu
Ngươi ấy không về
mùa này không có nắng nơi cánh chim
mây lang thang
cỏ cũng buồn
Từ buổi người đi không lời hẹn
gió không nói
hoa không cười
những đám mây màu chàm
buồn bã bay về biển
nắng đợi chiều ...say
Có lẽ giờ đây người nhớ Huế
sao không tin vào mưa
mưa hát
rằng có mùa thu
ở trọ nỗi buồn
rằng chưa một lần mặc áo tình nhân
mà đã xa vời vợi
Có thể giờ này người không còn nhớ đến tôi
sao tôi vẫn không tin
có loài hoa tìm vui ở cuối chân trời
mặc buổi chiều
nao nao
rụng về mái phố
Ôi, hở chiều
mênh mang buồn
Giờ tôi chắp tay
lạy đấng linh thiêng
cầu cho hoa biết cười
và phương ấy
trăng sáng trời trong.
(SDB13/06-14)
PHAN ĐẠO
Đinh Cường - Anh Túc - Trần Hoàng Vy - Trần Hữu Lục - Nguyễn Thiền Nghi - Đông Hương - Thanh Trắc Nguyễn Văn
ĐỖ TẤN ĐẠT
Thái Kim Lan - Nguyễn Đặng Mừng - Đông Hương
Tuệ Lam - Nguyễn Việt Chiến - Nguyễn Hồng Hạnh - Phạm Bá Thịnh - Võ Quê - Nguyen Su Tu
LGT: Thông Thanh Khánh - người bạn Chăm mới đến với trang thơ Sông Hương vốn là nhà nghiên cứu và giảng dạy văn hóa Chăm ở một số trường Đại học phía Nam.
PHAN TRUNG THÀNH
Trần Phương Kỳ - Phương Uy - Lê Thu Thùy - Lê Hưng Tiến - Trần Thu Hà - Đức Phổ - Hồng Vinh - Nguyễn Thiện Đức - Lê Hà Ngân
PHẠM XUÂN PHỤNG
TỪ HOÀI TẤN
LTS: Nhà thơ Phạm Thị Phương Thảo bước vào làng thơ từ rất sớm, nhưng phải đến sau này chị mới cho xuất bản những ấn phẩm: “Dòng sông khát vọng” (thơ - Nxb. Văn học 2010), “Hoa nắng” (thơ - Nxb. Văn học 2011), “Trao em mùa hạ” (thơ - Nxb. Hội Nhà văn 2012), “Khúc ru nơi lưng núi” (thơ - Nxb. Hội Nhà văn 2012), “Hà Nội dấu yêu” (tản văn - Nxb. Hội Nhà văn 2013).
TRẦN ĐỨC LIÊM
Vân Nguyễn - Phạm Trường Thi - Hồ Đắc Thiếu Anh - Đông Hương - Phan Như
Phạm Ngọc Túy - Hà Duy Phương - Ngô Thị Ý Nhi - Phan Lệ Dung - Lê Vĩnh Thái - Đức Sơn - Nguyễn Hoàng Thọ - Mai Văn Phấn - Huỳnh Ngọc Thương - Lan Hoàng Miên
DUY TỪ
ĐINH THỊ NHƯ THÚY
LGT: Sinh tháng 10, tuổi con Ngựa, là tác giả truyện ngắn với tên thật Vũ Thanh Lịch, Nguyễn Hải Minh là bút danh dành cho thơ, chị hiện công tác tại Hội VHNT Ninh Bình. Hải Minh làm thơ lúc 16 tuổi, thơ của chị ăm ắp hơi thở của núi, vị mặn của biển, cùng những vui buồn mê thức trong cõi tình, cõi người mang mang… và cũng có lúc mê đắm, mải miết như con ngựa hoang rong ruổi qua từng cung bậc cảm xúc. Nhân ngày Phụ nữ Việt Nam 20/10, xin giới thiệu đến bạn đọc chùm thơ tác giả trẻ Nguyễn Hải Minh.
Tường Thi (gt)
LTS: “Niềm đam mê vô tận của tôi là đọc, làm thơ, viết văn và khao khát đến cháy bỏng là có đủ thời gian để thực hiện niềm đam mê ấy”. Khát khao ấy đã đi cùng năm tháng với nữ thi sĩ Vũ Thiên Kiều từ khi còn là cô học trò giỏi văn toàn quốc (1985), cho đến hôm nay, khi công tác tại Ban Dân vận huyện Hòn Đất, tỉnh Kiên Giang.
Ngôn ngữ như một phương tiện truyền đạt thông tin, đối với thi sĩ, ngôn ngữ là công cụ để truyền cảm xúc của mình đến mọi người. Người làm thơ, điều quý nhất là cảm xúc. Nghệ thuật tu từ là phần kế tiếp để tác giả chia sẻ trọn vẹn cảm xúc của chính mình đến với mọi người.