Thơ Sông Hương SDB 04-16

09:35 17/05/2016

Hoàng Ngọc Châu - Trần Ngọc Trác - Nguyên Phong - Nguyên Quân - Biển Bắc - Phạm Bá Thịnh - Từ Hoài Tấn

Minh họa: Nhím

HOÀNG NGỌC CHÂU

Trước tượng thần Linga và Yoni

Vươn thẳng lên trời cao
Khí phách thời tiền sử
Tin bái phục kính chào
Báu vật thời thiên cổ


Cửa càn khôn rộng mở
Cõi ta bà huyền không
Bao vương triều sụp đổ
Vẫn nguyên một sắc nồng

       Khu bảo tồn Phù Nam - Cái Tiên 2002



TRẦN NGỌC TRÁC

Ấn tín trong căn nhà xưa

Gió rít trên đồi thông, mặc gió
Trong căn phòng bé nhỏ
có một người con gái ôm đàn và hát
Lời yêu thương thì thầm trong từng khúc nhạc
Dội vào trái tim ai?


Cơn lạnh vào đêm đỏ mắt tìm người
Người ở nơi nao
cho trời xanh gợn đỏ?
Người ở nơi nao
cho đời ai bỏ ngỏ trong căn nhà xưa?


Ngọn lửa không nhen lên từ củi
Không nhen lên từ diêm
Không rào trước đón sau
Ngọn lửa âm ỉ
len từ đầu ngón tay em
lan vào phím đàn bập bùng và gió
Âm thanh ruổi rong
trên cung trời cho đêm bừng sáng.


Ánh sáng nhỏ nhoi
thắp lên từ trái tim nhỏ nhoi
tưởng rằng khờ khạo, tưởng rằng u muội,
tưởng rằng trời đất điên cuồng
thả xuống căn nhà nhỏ nằm bên vách núi,
tưởng rằng vô định.


Lửa âm ỉ nhỏ giọt vào cốc cà phê đặc quánh
một màu đen rỉ máu của cơn đau vật vã tháng ngày
yêu tuyệt vọng.
Lửa cháy bùng kiêu hãnh
trong trái tim người
Một đêm nguyện cầu xa xót.
Thèm khát một tình yêu trọn vẹn
đốt cháy từ trái tim âm ỉ một lời yêu.
Không tiếng trống dập dồn trong đêm
Không mây trời vần vũ
Không tiếng cú hoang hoải ra nghĩa địa buồn
Chỉ còn tiếng em ngân lên trong căn nhà an tịnh
Âm thanh của dây đàn cũng im bặt
Chỉ còn một lời ngân muôn thuở
Lời ngân lên từ trái tim em.
Thơ cũng không còn hơi thở
trong đêm căn nhà xưa.


Ma mị đi tìm ai cho rỗng không đời mình
Một lần ghé qua
Một đời bịn rịn
Một lần ghé qua, suốt đời ấn tín.




NGUYÊN PHONG

Tiếng chuông ngân trong mây

Tiếng chuông ấy
đã ngân lên trong mây
từ ngày ấy giờ ấy hơn ba mươi năm


Và gió đã bắt đầu thổi suốt sông Hương
từ một chiều mơ hồ từ một đêm mơ hồ
rung lên ngàn chiếc lá


Những dằn vặt hoài nhớ và yêu thương
đã rơi từ đám mây xanh ngắt
rung lên trong tiếng chuông
những hồi chuông chảy vào tim
đánh thức những cơn dạ du
lang thang tìm lại dáng trăng xưa


Có người nghe tiếng chuông trong buổi chiều mưa
Để tiếng chuông bây giờ vẫn ướt…




NGUYÊN QUÂN

Sự kiêu hãnh cô đơn

gốc đa ly cafe nóng quán Sửu, vài chiếc lá vàng, điếu thuốc
cháy dở và chiếc bật lửa zippo kỷ niệm


là hành trang mỗi ngày để bắt đầu một chuỗi ngày sống vớ
vẩn nhảy múa trong chiếc đĩa của con xúc xắc


là sự nhàm chán hình ảnh lập đi lập lại bằng thứ lập trình
quái dị tâm thần


thứ chủ đề bất di bất dịch tôi trong vũng lầy hoài niệm quá
khứ như con chó buồn nản không thèm vẫy đuôi để nhận
khẩu phần


cũng có sự giá trị nhất định trong quán tưởng về nhân sinh
quan tự lưu đày thân phận bằng tư duy kiêu hãnh


sự thờ ơ làm người có thể minh chứng hiện sinh còn tồn tại
một chiều không gian quá khứ sâu thẳm...
riêng tôi




BIỂN BẮC

T / Rừng người

Cô còn nhớ lần đầu
khi bước xuống đường đời
đã hỏi cô như vậy trong
buổi sáng nay khi cô


Bước xuống đường trời lả
hơi sương tình cảnh khi
đó cũng y hệt bây
giờ một rừng người từng


Người như những làn cây
ẩn hiện lờ mờ như
số phận của từng người
giữa rừng người mà dấu


Vết lần đầu là những
viên sỏi không nuôi sống
được một thời còn lần
sau là những mẩu vụn


Bánh khiến lạc lối cả
một đời rồi cô còn
nhớ lần đầu khi bước
xuống đường đời cô đã


Hỏi số phận mong mỏi
những điều gì ở nơi
cô mà số phận chỉ
vòng vo hỏi ngược lại


Rằng cô mong mỏi những
điều gì nơi số phận
mình khi bước xuống đường
đời lại hỏi cô như


Vậy trong buổi sáng nay
khi cô bước xuống đường
đời bước vào rừng người
bước đi với từng người


(cuối 4, không 14)



PHẠM BÁ THỊNH

Mưa Huế và tôi

Đợi em mùa mưa Huế
Giọt giọt tỉ tê rơi
Lá thời gian rả rỉ
Tháng ngày đi dòng sông vàng úa
Phù sa buồn lắng quánh hồn ngây.


Chờ em ngày mưa Huế
Lòng gió giông
Mây xám động chiều buôn
Đêm xoải dài giọt mưa hút bóng
Yêu tận cùng thương nhớ vỡ trôi
Nỗi nhớ em nhập nhòa mưa Huế
Bóng mơ chao bóng nước khỏa niềm đau
Không gian thẳm sâu
Ký ức trượt bờ rêu cổ tích
Lòng xao rớt lạnh tiếng em cười.


Mưa rơi! mưa rơi! mưa rơi!
Đi giữa Huế mưa sâu vời vợi
Hứng giọt chờ thả vờ quên lãng
Bao giờ về em ơi?




TỪ HOÀI TẤN

Thư gửi kẻ vô danh

nhiều ngày tôi vẫn chưa viết được
bức thư gửi
người vô danh
sự ám ảnh mọc gai trong trí óc
làm đau buốt những ngày qua


đó là sự ngụy trá được che đậy
như màu sắc loài kỳ nhông
đổi thay liên tục
của một con người
(hãy cứ tạm gọi như vậy)


Đó là vẻ im lặng của cây cỏ
dưới sự khắc nghiệt của thiên nhiên
nhiều năm hay nhiều thập niên
được gọi là sự biến đổi của khí hậu
hay sự suy tàn của trái đất
(hãy cứ tạm gọi như vậy)


Đó là vẻ giả tạo của nỗi yêu thương muộn mằn
điểm trang thêm vào giọt nước mắt
mái tóc ngắn cho một bên khuôn mặt một nửa của
người đàn bà
là một nửa của sự nhẹ dạ
đâu đó trong những ngày thanh xuân
nụ hoa giả trong chiếc bình gốm
sự dịu dàng cần thiết của tình ái
hay lòng đắm mê yêu
(hãy cứ tạm gọi như vậy)


từng ngày nghe tiếng kêu gào ngoài cánh cửa đóng đã
nhiều năm
thư có viết đâu
để gửi kẻ nào đó vô danh
vì bởi
kẻ ấy lại là tôi.


(SHSDB20/04-2016)






 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • Chừng hoa hồng kiếp trước đã                                           hoa khôi và hoa lựu cũng từng là đốm lửa

  • Cánh đồng tuổi thơ gặt gió heo mayNgày cưỡi lưng trâu, diều trăng                                             đêm thả

  • Hoang vu. Đêm màu xanh trở dạ. Đom đóm lập loè ma trơi. Lũng sâu mưa khóc. Sáng ra rừng lộng lẫy triệu chồi non. Tôi ca vui trong nắng.

  • Giọng nói chỉ còn thoang thoảngđồng cỏ hoa vàng

  • Chợ hoa phiên Tết thêm đôngNgười xinh bán cúc bán hồng khéo chưa?

  • Trên thiên đường ai biếtBao kiếp người kiếm tìm

  • I. Đôi khi nhơ nhớ trong đời... Điều gì không rõ đã rời vuột điRồi buồn chẳng hiểu buồn chiCứ ngơ ngẩn tựa phân ly -                                       một người...

  • Mong manh đi qua những tiết mùaHương từ lụa trắng của nghìn xưa

  • Và cuối cùng y đã đến ngồi vào vị trí của mình, xếp đặt lại đồ đạc trong căn phòng.Y đã tìm thấy một chúc thư.

  • Đốt một nén hương trầm bên mâm ngũ quảMơ hồ nghe gà gáy trên môi ngườiTiếng gà le te gọi tôi đi chợ Tết

  • Anh cứ nghĩ ấy là hạnh phúcQua dốc Đồng Lào mưa như trútBần bật hoa mưa bần bật oàMột trời hoa vây kín hai ta

  • Mắt xưa có là chiếc láVỗ vào mưa ru dáng ngườiChắc ta có lần dối tráMôi đau rét tím nụ cười

  • ...Trong khốn cùng cô đơnhạnh phúc lại trở về...

  • Bầu trờiBắt đầu nhiễm lạnhNgoài đồngThưa thót tiếng chim...Rơm rạ... có mùi ẩm mốcCon chó buồn, ngáp vặt ngoài hiên?

  • Lúc nào cũng chỉ một mìnhCho dù được sống bên anh - cuối đời

  • Tặng VânKhi em là dòng sông ám ảnh khôn nguôi đang trôi trên đôi bờ thácloạn thì những câu thơ rã rời, những mảng màu u tối bất lực, những tháng ngày tả tơi đang quất vào anh như một ngọn roi bởi vì em vừa gần gũi, vừa mãi mãi xa xôi như một tinh cầu.

  • Một lần em vô ý đánh rơiTôi nhặt vội nụ cười bên giếng nướcChợt bắt gặp lòng mình hồi hộpPhút lặng người giấu kín vào trong

  • ...Ai khao khát ngủ trên đỉnh                                         Vinh QuangXin chớ vong ân quên lãng mọi điều...

  • LTS: Hội viên Hội Nhà văn thành phố Hồ Chí Minh. Hiện là Trưởng  ban Văn hoá - Nghệ thuật báo Thanh Niên. Đã viết và in nhiều tập truyện ngắn, tiểu thuyết, tạp bút.Nếu dựa vào đó để xưng tụng” thì có lẽ với Nguyễn Viện, thơ chỉ là “tay trái”. Song tay trái mà rất “gân guốc”, đáng nể lắm. Sông Hương xin trân trọng giới thiệu một chùm thơ mới của Nguyễn Viện để bạn đọc cùng “ngự lãm”  có đúng vậy không.                                                                                           SH.

  • Sinh năm 1965 tại HuếLà giáo viên THPT ở Krông Pắc, tỉnh Đắc Lắc.