Lê Kim Phượng - Trương Đăng Dung - Thục quỳ Lê Thị Ngọc Quý - Trương Quốc Toàn - Nguyễn Bá Chín
Tác phẩm "Giai Điệu Mùa Hè" (Sơn dầu, 70cm x 90cm, 2019) của họa sỹ LÊ PHI
LÊ KIM PHƯỢNG
Khóc bạn, rồi mai ai khóc tôi!
Khóc bạn, rồi mai ai khóc tôi!
Rừng xanh đông máu sẫm da trời
Núi cao đá lở sầu dư chấn
Sông nghẽn dòng trôi những tấm thân
Khóc bạn, rồi mai ai khóc tôi!
Chiến trường khốc liệt đạn bơm rơi
Bao chàng trai trẻ lên biên giới
Cái chết chẳng ngăn được nụ cười
Khóc bạn, rồi mai ai khóc tôi!
Khóc tôi, nếu có, khóc chơi thôi!
Dư nhiêu hạt lệ dành cho Nước
Giữ Đất, an Dân, há sợ người!
1984
TRƯƠNG ĐĂNG DUNG
Như thể
Như thể bị ném ra từ các hố đen
những cơn bão tìm nơi ẩn náu
giành lại quyền uy
trên đổ nát.
Như thể bị khước từ sức mạnh
trí năng trở nên bất lực
mọi lí giải
chống lại điều lí giải.
Như thể chỉ có thời gian hiện tại
không quá khứ, tương lai
bắt đầu trong kết thúc
sống như là quá trình.
Như thể mỗi lần ta khép cửa
thế giới phân đôi
thực tại ở ngoài kia
ảo ảnh ở trong này.
Như thể nằm im nghe điếu văn
người chết mỉm cười an ủi:
vậy là tôi
cũng dự đám tang mình.
11/2018
Thục quỳ LÊ THỊ NGỌC QUÝ
Tôi cho tôi
luyến lưu thuở ban đầu
êm say tình nhung gấm
rồi tình xanh hoa mộng
hôn như khẽ ngập ngừng
yêu bồng bềnh rưng rưng
áo thời gian bâng khuâng
tình xưa trôi ngược gió
tôi cho tôi một đóa
hoa tàn cánh, chiều rơi!
đường về buồn thăm thẳm
tôi cho tôi mật đắng
sầu rụng tóc đời người!
TRƯƠNG QUỐC TOÀN
Phế tích
Trải mấy thế kỷ
Mưa chang
Nắng rọi
Đền đài
Thành quách
Lăng tẩm
Bất lực gục ngã
Thực vật bậc thấp lên ngôi
Rêu cấy vào những mảng tường loang lổ địa y
Dương xỉ tung cờ xanh một góc thành
Chòm ráng đánh đu nghiêng nghiêng theo chiều tháp đổ
Ai vá víu chiếc áo của thời quá vãng bằng màu vữa mới
Tân cổ không giao duyên
Một nốt nhạc chênh phô
Xô bồ
Ảo tưởng…
Có thể níu lại chút thanh xuân khỏi bàn tay vô hình?
Có thể làm sống lại chút quyền lực đã nhuốm vàng hổ phách?
Khép ký ức về thôi
Thời gian chờ ở bên đồi.
NGUYỄN BÁ CHÍN
Em đi
em đi ngày giăng cánh gió
cơn mưa phong kín vòm đông
ta mơ mặt trời hiển lộ
tóc người thả nắng trôi sông
em đi chiều hoang chếnh choáng
hơi men nồng ướp vàng phai
đôi chân xuân thì bước vội
ta ngồi tình tự giêng hai
bao nhiêu xác mùa rã mục
tóc chiều rũ xuống rêu xanh
đôi mắt em buồn mật phục
như là kỷ niệm xung quanh
như là...
(SHSDB32/03-2019)
NGUYỄN THỊ HẢI
KIM QUÝ
LÊ THÀNH NGHỊ
Nguyễn Đức Tùng - Lê Hoàng Thảo - Đỗ Tấn Đạt - Trần Văn Thiên - Nhật Chiêu - Vũ Dy - Hoàng Thu Phố - Trần Thu Hà
TRẦN PHƯƠNG KỲ
TRẦN TỊNH YÊN
TRẦN THỊ HUÊ
PHẠM THỊ NGỌC LIÊN
Nguyễn Thiền Nghi - Nguyên Hào
Nguyễn Hữu Phú - Lâm Hạ - Lâm Tẻn Cuôi
LÊ VI THỦY
TRƯƠNG ĐÌNH PHƯỢNG
Từ những cảm trạng thường nhật đặt trong sự giao cắt với đời sống nay lại được quy đổi thành những cảm thức khá chân thật đặt trong những rung chấn thì thầm của tâm cảm, thế giới trong thơ của Nguyễn Thúy Quỳnh hiện lên với những sức sống động cố hữu của nó.
PHAN VĂN CHƯƠNG
NHƯ QUỲNH DE PRELLE
TRẦN QUỐC TOÀN
Hồ Tấn Phong - Nguyễn Loan - Hà Nhật - Nguyễn Minh Khiêm - Bạch Diệp - Ngàn Thương - Phan Lệ Dung - Nguyễn Hới Thọ - Lê Viết Xuân - Nguyễn Thiền Nghi
Nghiệm về sự chết qua từng nhịp thở mong manh, không dễ ai cũng lặng chừng thấu cảm. Người thơ thấy bóng đêm khi vầng dương rạng rỡ và cái đầu nghiêng hẳn về một giấc mơ.
Tác giả trẻ Đặng Thiên Sơn soi vào tưởng tượng hầu tìm kiếm bản thể khác của đời sống, lặng lẽ như tiếng dế đêm thâu, như ánh sáng đom đóm chiếu xuống tuyền đường ký ức.
Sử Khuất giới thiệu
Nguyễn Hoàng Thọ - Phùng Tấn Đông - Đỗ Quyên - Hà Văn Sỹ
HOÀNG VÂN KHÁNH