Nguyễn Thanh Lâm - Từ Quốc Hoài - Hoàng Ngọc Giang
Minh họa: Nhím
NGUYỄN THANH LÂM
Thư viện
Thư viện hôm nay
Tất cả những cuốn sách đang cười
Trí tuệ loài người đang cười
Nụ cười xưa cũ
Con người đã quá tải bởi những gì đã biết
Vẫn khát khao kiến thức
Những cuộc hành trình bất tận không đích đến
Biết bao đích đến rồi đi
Cái vô hạn vẫn còn đó đợi chờ
Đạo vốn vô ngôn
Phật đã giảng năm ngàn bốn mươi tám chân lý
Mà chưa từng nói về chân lý
Chân lý chỉ là những ngón tay chỉ trăng
Thư viện hôm nay
Còn một vài ngón tay chỉ trăng hồng hào sự sống
Thế cũng hơi nhiều
Có tiếng đập trái tim hướng tới vầng trăng gọi ta
ngoài thư viện
Ta bước ra lòng nhẹ lâng lâng.
TỪ QUỐC HOÀI
Bài ca
Tháng giêng rậm rịch ngựa xe xiêm áo
trắng muốt vườn sương
giấc ngủ chập chờn cỏ non
những cặp môi
no hạnh phúc
câu ca bỏ quên
chợt nảy mầm
lẫm đẫm tuổi già hong phơi kỷ niệm…
tháng Giêng! tháng Giêng! tháng Giêng!
cánh diều thời gian chao liệng
cho tôi gửi cặp mắt buồn
làm bạn gió mây
cho tôi gửi dấu chân
vào quên lãng
cho tôi gửi vào em
hy vọng.
Dưới bầu trời không đáy
Ký ức lặng lẽ tỏa hương
em là tro tàn
là bông hoa
là lửa
không có gió
ở nơi bắt đầu ngọn gió
không đất đai
tình yêu em cuộn giấc ngủ trong hạt mầm
mặt gương không phản bội em
nhưng có thể hoen ố
có thể vỡ nát
và lưu lại những giọt máu
dưới bầu trời không đáy
em bất lực không níu được thời gian
mặt trời xối lửa
bên dòng sông cuộn sóng
người đàn bà bồn chồn tìm gương mặt mình.
HOÀNG NGỌC GIANG
Giấc mơ
Đêm qua tôi mơ
giấc mơ không cội rễ cùng cuộc đời thực
tôi đã nếm cảm giác của niềm hạnh phúc
hân hoan
reo ca
người đàn ông nắm tay tôi chạy trên cánh đồng hoa
chúng tôi mải miết… mải miết…
anh nhìn vào mắt tôi tha thiết
nồng nàn
lắng sâu
tận trong tôi run rẩy nhiệm màu
đáy hồn ngân lên khúc nhạc
Rồi tiếng gà tinh sương
phủ trắng giấc mơ
nhắm mắt
cũng chẳng thể trì níu được
tôi nhớ đã khắc ghi gương mặt anh
sợ lắm nếu lạc nhau tôi chẳng còn gì nữa
tôi nhớ đã chạm tay vào hạnh phúc
hạnh phúc cũng đã nắm lấy tay tôi
nhưng chỉ là ảo giác
ấy vậy mà tôi vẫn muốn có những đêm mơ
dù tôi biết khi tiếng gà gáy sáng
lại là căn phòng với màu vôi bạc
cả những mảng màu xám ngoét tróc lở vữa vôi
ôi những giấc mơ
những giấc mơ đã níu kéo tôi
kéo tôi
đến tận cùng
khô cháy
(SDB16/03-15)
Ngôn ngữ như một phương tiện truyền đạt thông tin, đối với thi sĩ, ngôn ngữ là công cụ để truyền cảm xúc của mình đến mọi người. Người làm thơ, điều quý nhất là cảm xúc. Nghệ thuật tu từ là phần kế tiếp để tác giả chia sẻ trọn vẹn cảm xúc của chính mình đến với mọi người.
(SHO). Người đã ra đi thật rồi
Đại Tướng Huyền Thoại của chúng ta – Đại Tướng Võ Nguyên Giáp
Người Đại Tướng Vĩnh Viễn, Người Đại Tướng Của Nhân Dân
NGUYỄN PHI TRINH
NGUYỄN DUY
Đặng Huy Giang - Nguyên Quân - Mai Văn Hoan - Nguyễn Miên Thảo - Phan Văn Chương - Phạm Xuân Phụng
NGÔ MINH
THANH THẢO
Ngàn Thương - Nguyễn Khoa Như Ý - Công Nam - Nguyễn Thanh Mừng - Nguyễn Văn Thanh - Phan Lệ Dung - Lê Ngã Lễ
HỒNG VINH
Dăm năm cuối của thập niên 90, tác giả Ngọc Khương nổi lên với những tập thơ viết cho thiếu nhi như Bim bim và mướp vàng, Cây đàn và bông hồng (in chung với con gái út Kiều Giang). Dạo đó thơ anh được các nhạc sĩ chú ý, tìm đọc và chắp cánh cho những bài: Em là gió mát, Búp bê cổ tích, tập đàn, Nhà cười thành những ca khúc “đứng” được với thời gian.
NGUYỄN MIÊN THẢO
VI THÙY LINH
ĐÀO DUY ANH
Tôi không có ý định vẽ một chân dung bụi bặm mang hồn cốt lãng tử của kẻ phiêu bạc muốn “đày đọa” hồn mình trong mọi ưu phiền phiêu linh chữ nghĩa. Tôi biết Phùng Hiệu “bị thơ làm” vì lòng anh vốn đa đoan, trắc ẩn với mọi thứ trên đường đời anh gặp.
Nguyễn Trọng Văn - Hồ Đắc Thiếu Anh - Nguyễn Giúp - Nguyễn Loan - Nguyên Hào - Vũ Thanh Lịch - Huỳnh Minh Tâm - Nguyễn Đạt - Đỗ Thượng Thế
TRẦN ĐÌNH BẢO
TRẦN THIÊN THỊ
Xuân Hoàng - Lưu Quang Vũ - Trần Khắc Tám - Trần Thị Huyền Trang - Văn Lợi
Lê Hòa - Nguyễn Man Kim - Trần Văn Hội - Vũ Thiên Kiều - Thảo Nguyên - Trần Phương Kỳ - Phạm Bá Nhơn - Phạm Thị Phương Thảo - Vĩnh Nguyên - Hoàng Ngọc Quý
HẢI KỲ