Thơ Sông Hương 4-86

14:51 10/11/2011
Lê Văn Ngăn - Ngô Xuân Hội - Thế Dũng

Ảnh: internet

[if gte mso 9]> Normal 0 false false false MicrosoftInternetExplorer4 <![endif][if gte mso 9]> <![endif][if gte mso 10]> <![endif]





LÊ VĂN NGĂN



Nhật ký


Có những người làm thơ thường tự nhủ
Bài thơ ấy, tôi sẽ viết xong vào một ngày gần đây
nhưng trong những câu nói của bạn tôi, người nông dân ít tìm thấy dấu hiệu của lòng trì hoãn
mạ non đã nhổ lên, không thể không cấy vào lúc sáng mai
không thể dời chén cơm của ngày hôm nay sang một ngày khác.

Giá rét vẫn thổi về bên ngoài khoảng cửa khép kín
và người thầy giáo làng quê choàng thêm vào mình chiếc áo dạ
dưới ánh đèn, trong âm vang những tiếng mưa khuya
Các dòng chữ bắt đầu hiện ra trên trang giấy sạch nhưng bạn tôi, người nông dân
anh không thể ngồi trong căn phòng để làm cỏ lúa
anh không thể mang tất len vào bàn chân sẽ dẫm xuống nước và bùn

Tôi ơi, tôi ơi, nếu tôi muốn làm người
đừng bao giờ quên sự khác nhau ấy dù tất cả những người chung quanh
đang cùng nhau vượt qua những chặng đường khó
đến một ngày mai chắc chắn đẹp hơn
đừng bao giờ quên người này có lúc
giá rét hơn người khác
ít niềm vui hơn người khác.




NGÔ XUÂN HỘI


Chú bé nhìn lên vòm lá


Cái rổ đặt đất
Cây liềm cầm trong tay
Chú bé mê say
Nhìn lên vòm lá
Không hiểu trên ấy có gì lạ?
Tôi nghĩ vậy, nhìn theo
Nhưng nào có thấy gì đâu
Chỉ thấy cành với cành
Lá với lá
Sau vòm lá những mảnh trời nhỏ
Và một con chim sâu nhảy nhót kiếm tìm…

Cành cây
Mảnh trời
Vòm lá
Con chim
Bình thường quá,
            ở đâu chẳng gặp
Chú bé
            với niềm vui thứ nhất
Say mê nhìn
            không biết có tôi
Cho đến khi con chim vụt biến vào trời
Chú mới giã từ vòm cây nuối tiếc
Nhặt chiếc rổ lên cặp nách
Bé đi, nắng chiếu lung linh

Tôi đứng mãi theo bóng em xa hút
Biết nhiều niềm vui đã bỏ rơi mình.

                                   
31-10-1985.



THẾ DŨNG


Hoa hồng đến muộn

Tặng Thúy

Thực tình tôi có nhớ
Nhưng không sao đúng giờ
Hoa hồng còn đang nụ
Em chờ hay không chờ?

Chắc là em mong lắm
Dù lời hẹn bất ngờ
Em thành cô dâu thật
Tôi cười mừng ngẩn ngơ

Mến thương yêu thành thật
Lòng cứ nụ vậy thôi
Hoa hồng mang đến muộn
Đành nở im trong đời…

                                   
1985

(18/4-86)




Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • Người bước vào bức tranh tôikhông sắc màunét cọ vẽ bằng sóng - sóng vang không gian 18 chiềuchật chội cơn mơ

  • Hành hương về núi Thần ĐinhLên chùa Kim Phong trên nghìn bậc đá

  • Mở những khát vọng raCánh cửa đập tan bờ sóngTrái tim không thể hú hớ nổi ngọn gió thơ trên đồi hoang vuMênh mông vỡ vụn và tự mất dần bóng tối lung linh

  • Tôi về vốc nước dòng sôngChút rong rêu cũ phiêu bồng đã lâuCòn đây sóng vỗ chân cầuTiếng đàn xưa lạnh, ngọn cau nắng tàn

  • LTS: Đây là một trong những bài thơ của anh Thanh Hải trong những ngày cuối đời. Bài này chúng tôi chép trong sổ tay của chị Thanh Tâm, vợ anh. Bài thơ không có đầu đề.

  • Trong ánh chớp rừng mũi tên tua tủa Mỵ Châu lao trên mình ngựa kinh hoàng Vết lông ngỗng rơi cùng nước mắt Trái tim đớn đau đập với nỗi mong chờ...

  • Những người vợ tiễn chồng về phía ấycó bao giờ quên đâucon sông đã một thời cuồng xô như máu chảynhư khăn sô khoanh sóng bạc ngang đầu

  • hay Một đêm của nhà thơ Cao Bá Quát (trích)những con cá vàng ngủ mê trong điện Thái Hoàcặp mắt dấu sau bóng tốitiếng thở dàibàn tay nơi không thấy bàn tayphút chốc đốm lửa loé sángngười lính canh bên con nghê