Thơ Sông Hương 4-2011

15:48 23/05/2011
Lê Văn Ngăn - Nguyễn Xuân Thâm - Phan Lệ Dung - Bành Thanh Bần - Đào Duy Anh

Ảnh: internet


LÊ VĂN NGĂN


Rồi sẽ đến ngày ấy


Rồi sẽ đến ngày ấy Đà Lạt à
ngày mặt đất che kín đôi mắt tôi thường nhìn thấy người
và bấy giờ, người vẫn còn sống
vẫn bước đi bên cạnh người khác
vẫn nụ cười của hoa anh đào nở trên quãng đường dốc
vẫn soi khuôn mặt đẫm sương vào chiếc gương soi làm bằng hồ nước
vẫn hát những khúc tình ca qua lời gió hàng thông reo
vẫn thường choàng lên vai chiếc áo trắng một màu mưa trắng xóa
vẫn êm đềm ngã mình giữa thảo nguyên, những ngôi nhà yên tĩnh
vẫn mái tóc rối những triền đồi hoa hướng dương vàng hực nở

rồi tôi sẽ gởi lại nơi người
những gì người đã mang tới
chẳng hạn, chuyến xe đầu ngày rời ngoại ô
ngôi sao mai nền trời nhạt
những người cùng thời ngồi kề bên nhau
tiếng động cơ thì thầm như muốn hỏi: anh sẽ làm gì,
nếu thời gian cho anh sống thêm một đời nữa

chẳng có gì đẹp hơn được tiếp tục
đi vào lòng người
đi vào những điều bình thường nhất để nhận ra điều khác thường

đi vào những điều bình thường nhất đi đến gần khung kính cửa xe
những sợi mưa lăn dài những buổi chiều quang đãng
những cuộc hôn phối những phiên tòa ly thân
những năm chiến tranh những ngày hòa bình
những kẻ giết mướn những người lương thiện
những tu sĩ, những ngọn đèn đẫm nước mắt và một thiên đường ảo ảnh
những tiếng rơi của sắt thép của xích xiềng dưới chân vực thẳm
những khuôn mặt đã ngẩng nhìn lên rặng cây xác xơ sau cơn bão
những vẻ đẹp đã hồng lên trong bóng ngọn cờ.

đi vào những điều bình thường nhất để nhận ra điều khác thường
đi vào cánh đồng để biết lá non cũng đủ sức kháng cự với bão tuyết muốn dập vùi
đi vào những vỉa hè lát gạch đi vào dấu vết của quá khứ
đi bên cạnh những bàn chân to những bàn chân mảnh dẻ
đi vào hiệu sách đi vào những dòng chữ những tiếng nói của im lặng
đi vào quán cà phê đi vào niềm vui bằng chất đắng lẫn chất ngọt
đi vào cửa hàng bánh nướng để nhìn bàn tay người đã tạo nên hơi ấm
đi vào cửa hàng bán son tô môi đi trong ánh mắt của một người
đàn bà mới gặp vài lần từ mười năm trước
đi vào thầm nhủ: ôi tình yêu,
 tôi vẫn yêu người trong thời gian và nghịch cảnh
                                                                Quy Nhơn 1984
 

NGUYỄN XUÂN THÂM


Con tàu ngày ấy nhả nhiều khói qua


Buổi sáng quá chừng yên
chúng tôi ba người Huế
nhìn nhau
Lặng im
Mùa hạ đang ngoài kia
Ném lửa hàng long não
Dòng sông đang ngoài kia
xanh trong ảo

Chiến tranh mới đi qua
Lần đầu, chẳng ngờ lần duy nhất
gặp Trịnh Công Sơn
Khánh Ly hát
Thảng thốt trời xanh trên mái nhà thờ

Bữa ấy
Tôi kịp nói trong tiếng còi tàu
Nhạc Trịnh
Nhạc của thiên đàng
Lời Trịnh
Lời của trần gian.

Một mình tôi lên con tàu chợ
chưa quên
Con tàu ngày ấy nhả nhiều khói quá.



PHAN LỆ DUNG


Trời đang mưa trong núi


Trời mới tạnh
mấy ngày qua mưa không ngớt
đường làng trơn ướt
Buổi sáng
cây cối còn đọng nước trên lá
Em theo chị đi bứt củi trong núi
qua mấy con đường có nhiều hoa hổ ngươi nở tím
em mang đôi dép của chị
mấy ngón chân thọt ra đằng trước
Chị nhìn em cười
Hai giọt nước mắt chảy trên má
đi qua mấy đám ruộng nước ngập lên đầu gối
qua chiếc cầu tre lắc lư
gió thổi tung áo chị
tới ngã ba ông Rồng
người đứng đông như kiến
bu quanh mấy xác chết máu me la liệt
không có tiếng người khóc
chỉ có tiếng gió thổi mắc trên cành cây không thoát ra được
chị dặn em
nhắm mắt đi qua kẻo tối về nằm chộ
người dưới chợ lên nói
đêm qua súng nổ ở xóm mười
có năm người chết
chị buồn nhìn ra sông
con châu chấu nằm trong vạt cỏ
một cánh bị đứt còn vướng trong bụi cỏ lùng
chị nói đường còn xa lắm
thôi em về đi kẻo trời sắp mưa
nhớ đừng để lạc đường
chiều về chị hái sim cho
chị còn ở lại nhà thêm một ngày nữa
mai về bên nớ
Em nhìn chị
gió thổi lào rào ngoài sông
hai con chim chỉa cá liệng vòng
để rớt mấy cái lông trên mặt nước

Con đường dốc gai góc bụi bờ
Chị đi một mình
Em nhìn theo
Trời đang mưa trong núi.



BÀNH THANH BẦN


Ngoài này Hà Nội vẫn mưa


Ngoài này Hà Nội vẫn mưa
Trong em - Huế
bão tạnh chưa, hay còn?

Đường trần có lấm gót son
Áo em
thả tím hoàng hôn phương nào?

Nón bài thơ gió nghiêng chao
Môi hồng
đã giọt mưa nào đặt lên?

Tóc mây buông xõa vai mềm
Lá thu
vàng rắc bên thềm xôn xao?

Sông Hương thuyền vẫn gác sào
Tình anh
Em vẫn neo vào lưng ong?

Trường Tiền cong nét mi cong
Nhớ anh đừng chớp
kẻo giông bão về!



ĐÀO DUY ANH


Nói với bình minh


Từng rót vào những bình minh
lên dây cót ngân rung nhịp con người trong nghi thức hành hương hiến tế
tôi - em thở gấp khẩn cầu ngây dại
những lạ lẫm vượt qua dốc thở… đứt quãng… dốc thở…!
đòi quyền tái sinh
nơi khuôn ngực em tôi sơ sinh, đồng thời đánh mất linh hồn dưới địa ngục em.
hân hoan đoạ!

Thời gian… thời gian và sự lặng im
thành khẩn với nỗi buồn để quan thiết với đời sống
giấc mơ cũng trở nên xa xỉ
từng cọng tóc kích động chua chát không biết cơn đau chưa kịp mượt đã gãy vụn
vòm họng đánh mất cuống lưỡi lối thoát cho bài hát thì thầm tất thảy những bình minh
những ý nghĩ leo thang thách thức
hụt bước sóng tưới nắng lên vòng đời ám bụi
Em!
dội lên tôi những đám mây đen
kết rốn vào mặt đất
chiều kích tư duy cấu thành bi thiết
sự tồn vong dằng dặc những thời gian phi lý và vô vị trôi qua
tình di trú vào ngôn ngữ vừa lai hồi vừa soi chiếu
thốn đau trong tiếng rên cảm xúc
em thành người khác
đánh tráo khái niệm ban đầu

Tư duy lạnh nuốt rác ngôn ngữ
ngôn ngữ cô đơn được rút ra từ kinh nghiệm trợn trạo nước bọt tình yêu đắng trong giấc mơ

Sẽ nói câu gì cho những bình minh
không chắc
nhưng ý nghĩ
đỏ hơn ban mai khối lửa mặt trời
lạc ý nghĩ người diễn ngôn
Em hay Tôi…?!

(266/4-11)





Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • Vân Long là tạng người thơ không chịu cũ. Nhà thơ luôn ý thức được việc làm mới mình để có thể đồng hành với nền thơ đương đại và nhịp thở nóng hổi của cuộc sống thường nhật.Dù là trữ tình tự sự hay nội cảm ngoại quan, thơ Vân Long luôn để lại những dấu ấn sáng tạo - dấu ấn lao động thơ. Vân Long đã từng có duyên với xứ Huế qua “Đêm sông Hương”, “Vườn Huế”... được tuyển chọn trong Tuyển thơ Sông Hương 20 năm...

  • khi em là vực sâu im lặng tôi pho tượng đá lắng nghe...

  • ...chim chích bay về đăm đắm mắtnghe phế hưng bông lơn ký ức thành xanhrêu...

  • Nguyễn Văn Quang - Trần Thu Hà - Nhất Lâm - Lê Ngã Lễ - Mai Văn Hoan - Ngàn Thương - Ngô Thị Hạnh - Nguyễn Thánh Ngã - Xuân Thanh - Phan Văn Chương - Thạch Thảo - Trần Đôn - Nguyễn Nhã Tiên - Đoàn Lam - Tiến Thảo - Đoàn Giao Hưởng

  • ...Cả thành phố lúc nào cũng rậm lờiAnh không thấy tấc vỉa hè nào dành cho mình cả...

  • ...họ mơ thấy Hồ Gươmlà một vò rượu lớnbị bỏ quênbên sông Hồng đến cả ngàn năm...

  • Mai Văn Phấn - Hoàng Chinh Nhân - Lê Huỳnh Lâm - Ngô Thiên Thu - Bùi Đức Vinh - Nguyễn Hoa - Hoàng Nguyệt Xứ - Lê Hưng Tiến - Phạm Xuân Trường - Ngô Công Tấn - Từ Hoài Tấn - Văn Lợi - Quang Tuyến - Nguyễn Loan - Lê Vĩnh Thái - Vĩnh Nguyên - Hoàng Ngọc Quý

  • HUỲNH THÚY KIỀUHọ và tên: Huỳnh Thuý Kiều; Cầm tinh con Ngựa - 1978Bút danh: Hoa Đồng Nội. Nơi làm việc: Nhà xuất bản Phương Đông tỉnh Cà MauĐã có tuỳ bút, tản văn, đặc biệt là thơ đăng trên các báo Trung ương và địa phương. http://huynhthuykieu.vnweblogs.com

  • NGUYỄN THỊ ANH ĐÀOSinh năm: 1979Quê quán: Hà TĩnhTốt nghiệp khoa Ngữ văn Đại học Khoa học HuếHiện là biên tập viên tạp chí Đà Nẵng ngày nayhttp://nguyenthianhdao.vnweblogs.com

  • Trần Thị Huê, sinh năm 1970 ở Hiền Ninh - Quảng Ninh - Quảng Bình. Năm 1997 xuất hiện lần đầu tiên trên tạp chí Nhật Lệ với chùm thơ 3 bài Chiều, Đợi, Cỏ xanh. 5 năm sau chị xuất bản tập thơ đầu tay Sóng vọng. Nhưng phải đợi đến những năm gần đây gương mặt thơ chị mới hiển lộ với những đường nét vụt hiện, gấp khúc. Cái - tôi - cá - thể đã làm giàu thêm mục đích và ý nghĩa sáng tạo nghệ thuật.

  • Bạch Diệp - Vi Thuỳ Linh - Phan Huyền Thư - Phùng Hà - Nguyễn Thị Hợi - Hồng Vinh - Đông Hà - Nguyễn Thị Thái - Hoàng Thị Thiều Anh - Đinh Thị Như Thuý - Nguyễn Thị Thuý Ngoan - Thạch Thảo

  • ...Vắt qua bầu trời mờ cánh chim nhỏVắt ngang dòng sông trổ nụ hồngVắt ngực tình em bay hương cỏVắt suốt mùa đợi một ngóng trông...

  • Nguyễn Trọng Tạo - Tường Phong - Trần Áng Sơn - Nguyễn Thánh Ngã - Ngô Hữu Đoàn - Nguyên Quân - Nguyễn Thành Nhân

  • HÀ NHẬTLTS: Lớp học sinh niên khóa 1964-1967 ở Trường Cấp 3 Lệ Thủy, Quảng Bình 40 năm trước đã sinh ra hàng chục nhà thơ, trong đó có những người đã thành danh như Lâm Thị Mỹ Dạ, Ngô Minh, Hải Kỳ, Đỗ Hoàng, Lê Đình Ty... Công lao bồi dưỡng, vun đắp nên những nhà thơ đó là hai thầy giáo dạy văn cực giỏi: Lương Duy Cán và Phan Ngọc Thu.

  • ...Lão du - già xát đầy mình tro tử thi vừa nguộiƯớp xác phàm bằng hương liệu sắc - không...

  • ...ai đuổi theo xe tăng, bắn B40 vào xe tăng,                        rồi bị xe tăng nghiền nát trên con lộ Bốn?ai đạp phải mìn cụt một chân ở chi khu Xuân Lộc,                        rồi bằng nạng gỗ với một chân...

  • Nguyễn Thiền Nghi - Trần Hoàng Phố - Tiến Thảo - Xuân Thanh - Võ Văn Luyến - Nguyên Hào - Hoàng Cát - Ngô Hữu Đoàn - Trần Kiêm Đoàn - Mai Thìn - Đặng Như Phồn - Tôn Phong - Kiều Trung Phương - Đinh Thu

  • Tên thật: NGÔ THỊ KIỀU HẠNHNăm sinh: 24 - 12 - 1983 tại Cam Ranh – Khánh Hòa Hội viên Hội VHNT Khánh HòaĐã có thơ đăng Kiến thức ngày nay, tuần báo Văn Nghệ, và nhiều tạp chí trong nước.

  • Sinh năm 1965 tại Thái Nguyên – Tốt nghiệp trường Viết văn Nguyễn Du, vừa viết văn làm thơ. Hiện đang là biên tập viên Tạp chí Văn nghệ Quân đội. Tác giả của 4 cuốn tiểu thuyết gây sự chú ý của dư luận văn chương – Nhưng thơ mới là bản ngã sáng tạo chính của Nguyễn Bình Phương với 3 tập thơ đã xuất bản: Lam chướng; Xa thân; Từ chết sang trời biếc...

  • Là một tác giả thơ quen biết trên tạp chí Sông Hương, gần đây với tập thơ Ngày rất dài (NXB Hội Nhà văn, 2007), Đoàn Mạnh Phương đã và đang được dư luận chú ý bởi những nỗ lực cách tân thơ.