Thơ Sông Hương 2-84

15:49 01/10/2010
Lý Hoài Xuân - Nguyễn Loan - Trương Kiến Giang - Xuân Diệu - Chế Lan Viên - Nguyễn Hới Thọ - Nguyễn Hoa - Nguyễn Hữu Quý - Dương Toàn Thắng

Ảnh: Internet





LÝ HOÀI XUÂN



Gió qua vườn mẹ


Còn ngọn gió nào nữa
chưa qua vườn, mẹ ơi
Tháng chạp sương muối rơi
xạc xào đêm lá trở
nhớ con mẹ không ngủ
cái lạnh luồn qua lưng
Tháng sáu gió lào nung
sém quăn đầu ngọn cỏ
mảnh vườn nơi mẹ ở
nắng chín vàng đọt cau…

Ôi vườn mẹ phía sau
vẫn có bao trận bão
mà con ở tuyến đầu
lại có ngày tạnh ráo!

Mẹ ơi mẹ vững tin
mai rồi con trở lại
cơn bão đã lặng im
giữa vườn xanh mẹ hái
trước bao loài cỏ dại
run sợ bàn tay con
và những chú chim non
sẽ tha hồ nhẩy nhót
và con nghe mẹ hát
Với lá vườn ru mưa
như thuở vịn nôi đưa…

Và con nghe mẹ hát
Tuổi thơ con ngày xưa…
Với mảnh vườn nắng mưa
Đã xanh ngày hái quả.


NGUYỄN LOAN


Cảm xúc mùa xuân


Muốn nói với mùa xuân
Tất cả nguồn cảm xúc
Như anh nói với em
Lời yêu thương thứ nhất

Ngỡ như từ ánh mắt
Màu tơ non tràn trề
Ngỡ bàn tay gieo hạt
Hát với người ra đi

Vườn mai vàng sắc quê
Ánh mặt trời đến ở
Ta bỗng gặp lại mình
Giữa mỡ màng khoai lúa

Trời êm như nỗi nhớ
Biển xanh như câu thề
Trên con đường ta bước
Mùa Xuân đang dậy thì

Mơn man gió thơm về
Thoảng hương đồng hương đất
Có những điều chưa gặp
Cũng trở thành thiêng liêng

Vì sao anh thương em
Mà quên mình sương gió
Vì chung một nghĩa tình
Em cũng nhiều gian khổ

Chẳng còn chi bỡ ngỡ
Trước cuộc đời ta yêu
Mỗi nhành hoa, ngọn cỏ
Cũng vì ta sớm chiều

Sẽ cảm hết mọi điều
Khi niềm vui đang tới
Ta nhận về: tình yêu
Mùa xuân không từ chối.


TRƯƠNG KIẾN GIANG


Người đi đường lặng lẽ

                                   
Tặng Cương

Anh lặng lẽ bước trên hè phố
Giữa ồn ào xe cộ ngược xuôi
Dưới bàn chân bạc đôi dày vải
Âm thanh tan trong nhịp điệu phố phường

Bàn chân ơi lặng lẽ đến khiêm nhường
Người đi đường áo xanh màu cây cỏ
Giá hàng cây biết sau màu lá ấy
Vết đạn thù còn đỏ tấy hôm qua

Ai hững hờ chẳng dễ nhận ra
Cơn sốt rừng ngấm trên da tái
Giá họ biết nơi phương trời anh tới
Là cánh rừng hồi đồng đội giữ ngày đêm

Người đi đường bước nhịp hành quân
Chiếc ba lô bập bềnh ngọn sóng
Để lại sau lưng nửa đời thường vướng bận
Nửa đời kia thanh thản nhịp quân hành
                                   
Huế 8-1983


XUÂN DIỆU


Tiễn biệt


Em đi, nắng sớm cũng đi
Mắt đen để nỗi thương gì cho anh.
Em cười, ánh sáng răng thanh
Môi yêu giữ mãi thơm lành trong mơ

Em quay đầu lại ba lần,
Vẫy tay ba lượt nhỏ dần hình em
Khuất rồi, bỗng lớn lao thêm,
Mênh mông hình ảnh phả lên đất trời,

Núi sông bỗng thiếu một người ;
Bỗng như vang vọng từng lời biệt ly
- Em đi, nắng sớm cũng đi,
Mắt đen để nỗi thương gì cho anh.


CHẾ LAN VIÊN


Có lỗi với Sô-panh


Đến nơi rồi, vẫn không đến được
Đến Ba-lan rồi vẫn không đến với Sôpanh
Chỉ vì Ba-lan thu ấy vàng đẹp quá
Bỏ một nơi nào ư thì cũng không đành
Ở đâu có mùa thu, ta ngờ như có Sôpanh ở đó
Cần gì phải đến nhà Người mới gặp Sôpanh?
Ngỡ như Sôpanh ở giữa hồn ta, có gì mà vội
Hôm nay định đi, ngày mai hoãn lại
Thế rồi xa. Không đến nơi nghe tiếng nhạc của Người
Ngỡ sẽ trở lại thôi. Ai biết trong đời
Không lại nữa. Xa Ba-lan từ đó
Nhiều lúc ngắm bầu trời, sắc mây tôi ngỡ
Dễ sẽ thấy khác rồi nếu đã đến với Sôpanh.


NGUYỄN HỚI THỌ


Thơ cho mình và bạn


Đã đi suốt dãy Trường Sơn
Ngoài ba mươi tuổi chứ còn trẻ đâu
Ngồi ôn chuyện cũ về nhau
Lại xuân nữa bước qua màu lá cây

Thời gian, từ tuổi thơ ngây
Với tôi là cả tháng ngày lặng im
Đến trường, có bạn cùng em
Rồi thành chiến sĩ có thêm bao người
Nửa đời rồi đấy bạn ơi
Mà tôi chẳng khác mấy thời mộng mơ

Mẹ cha tần tảo sớm trưa
Cơm còn lưng bữa, áo vừa vá vai
Thương thì chỉ để thương thôi
Biết làm chi đỡ đần người thân yêu
Biết em vất vả đã nhiều
Mà tôi toàn nói những điều rỗng không
Trách mình sao quá vô tâm
Thời gian thì cứ âm thầm lướt qua.

Mãi giờ tôi mới nhận ra
Bạn ơi, tuổi đã quá ba mươi rồi.
Thơ là tiếng của lòng tôi
Nói về năm tháng, cuộc đời, mẹ cha
Nói về đất nước cỏ hoa
Bàn tay, hạt thóc, em và buồn vui
Con đường , khẩu súng, mưa rơi
Tâm tư với cả ngọt bùi đắng cay.
Thơ dù viết dẫu chưa hay
Đã nghe rung cảm dâng đầy trái tim
Cuộc đời đâu có lặng im
Tôi và bè bạn đi tìm ý thơ

Giao thừa đến tự bao giờ
Giật mình pháo nổ bất ngờ trước sân.


NGUYỄN HOA


Bài thơ đêm biếc


Trăng như quả bói sớm
chín treo ngang cành trời

Bầy ngựa xanh chữ ơi
lạc đâu vào đêm biếc?

Gió vàng đi thao thức
bước thấp cao mái nhà

Lá mỏng chạm mặt hồ
run rẩy ngàn sao ướt

Động trái tim đêm biếc
theo về bài thơ xanh…
           
Đêm Hà Nội – 1980


NGUYỄN HỮU QUÝ


Ở đây, sang đấy…


Ở đây, sang đấy là … em
Cái vầng nón sáng hắt lên khoảng trời
Cái màu áo thợ, chấm vôi
Có xa mấy, cũng như ngồi bên nhau!

Thơ anh vụng, chẳng thành câu
Tay bay trở nắng, bấy lâu ngó nhìn,
Anh không làm được mây im
Để che em… bớt một phần chói chang!

Giữa mùa gió nóng, đồi hoang
Em về, bề bộn “cái làng thợ xây”
Vôi nồng, thật dễ mê say
Nói chi sắc ngói hây hây, hỡi người!

Lên cao thoang thoáng giọng cười
Ở đây, sang đấy chẳng mời cũng sang
Xôn xang nhà mới thêm tầng
Gió thêm ô cửa, thêm gần đấy đây…

Bầu trời vành vạnh chim bay
Nhịp vui vỗ giữa ánh ngày chứa chan,
Máy anh mở những bãi bằng
Thương sao em gái trên giàn giáo cao!

Mến thân chẳng biết lúc nào
Ở đây sang đấy đêm sao thiệt gần!
                                               
5-1981


DƯƠNG TOÀN THẮNG


Sông, tình yêu và em


Khúc hát ru bồng bềnh
Mênh mông đồng lúa chín
Tôi đi trong hương gió
Nghe chiều, dòng sông ru

Bất ngờ gặp dòng trong
Giữa đôi bờ khép lại
Sông xanh màu lúa đồng
Sóng trong lòng gợn mãi

Sông như chiếc  võng đưa
Ru vầng trăng thơ bé
Sông nhìn lên trời mơ
Mây in hình dáng mẹ

Đầu sông tôi gặp em
Cuối sông làn gió thổi
Tà áo em bối rối
Ru cho dòng sông xanh

Như dòng sông mát lành
Giấu bao điều dữ dội,
Em mỉm cười, không nói
Sông, tình yêu và em
                       
Huế 7-1983

(5/2-84)





Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • Hoàng Ngọc Châu - Võ Văn Luyến - Võ Văn Hoa

  • VŨ THỊ KHƯƠNG sinh năm 1953Quê quán: Hà Dương - Hà Trung - Thanh HoáHiện công tác tại: Uỷ ban nhân dân thị xã Bỉm Sơn Thanh Hoá.Cử nhân báo chí.Hội viên Hội Văn học Nghệ thuật Thanh HoáĐã có các tập thơ in riêng, in chung và in trong nhiều tuyển tập.

  • Từ Hoài Tấn - Đoàn Quỳnh Như - Thúy Liên  - Lê Tất Sĩ  - Trần Vạn Giã - Từ Nguyễn - Trần Hữu Dũng - Thái Hải - Nguyễn Man Kim - Thanh Tuyền - Hồng Vinh - Đào Duy Anh

  • Thúy Nga, Trần Tịnh Yên, Nguyễn Thị Thái, Văn Công Hùng, Lê Quốc Hán, Nhất Lâm, Nguyễn Trung Bình

  • Huỳnh Lê Nhật Tuấn, Bùi Văn Dung, Vương Tuyết Mai, Vi Thuỳ Linh  

  • THU NGUYỆT...Rồi đây dần tóc bạc màuRồi đây mình sẽ mất nhau hay còn?!...

  • NGUYỄN VIỆN...Những con người rơi vãi từ giấc mơ địa ngục ẩn khuất dưới bóng những gốc cây khóc...

  • ĐOÀN MẠNH PHƯƠNGHội viên Hội Nhà văn Hà Nội. Đã đoạt 4 giải thưởng thơ trung ương và địa phương. Trong đó có Giải thưởng cuộc thi thơ Tạp chí Sông Hương năm 1996.Hiện đang công tác tại Trung tâm phát triển Văn học và Tri thức - Hội Nhà văn Việt .

  • MAI VĂN PHẤNTên khai sinh đồng thời là bút danh. Sinh ngày 16-1-1955 tại huyện Kim Sơn, tỉnh Ninh Bình. Hiện sống và làm việc tại Hải Phòng. Hội viên Hội Nhà văn Việt .

  • MAI NGỌC THANH...Tôi mới chỉ tìm thấy phần Đất nổiBiển cả còn vô số những cái phải khám phá ở tầng sâu...

  • ĐÀO VIẾT BỬUNụ cười ai bỏ sau lưngGió qua lững thững trên từng liễu nghiêng

  • LÊ BÁ DUYBiết bao ca khúc để đờiMênh mông một cõi đất trời cưu mang

  • PHẠM BÁ NHƠNĐôi chân bước giữa phố người nắng nhạtChợt nhiên nghe giọng thác đỗ quyên xưaThuở ta đến em cũng vừa mới đếnMưa đầu mùa rớt xuống hạt lưa thưa

  • NGUYỄN TIẾN CHỦNGBồng con đứng tự bao giờMà thành tượng đá                         Vọng Phu thế này?

  • THIỆP ĐÁNGĐiệu slow ru ngủ những ghềnh đáSự êm dịu chậm rãi của sóng biểnVà những chiếc hài thuyền lửng lơNhư không biết về đâu

  • TÔN PHONGLam lũ đôi taycày xới cánh đồng mộng mịgieo gặt rong rêu

  •                    NGUYỄN HỮU QUÝMưanhư đã từng mưatrên ngực em.

  • TRẦN HỮU LỤC...Làng xưa chớp loè đèn xanh, đèn đỏCồn cát ơi! Nhớ quá một mảnh trăng quê...

  • NGUYỄN ĐÔNG NHẬTMây bay điCó tiếng động gọi về ngày đã mất.

  • LÊ ANH DŨNG...Áo dài em nền nã dịu dàngrơi hết kiếm anh hùng Lương Sơn Bạc...