Nguyễn Đức Quang - Đặng Thị Vân Khanh - Tuyết Nga - Thạch Quỳ
Ảnh: internet
NGUYỄN ĐỨC QUANG
Chiều ngoại thành cuối thu
Vẫn biết mùa thu thường rộng lượng
Như đợi cùng tôi để giã từ
Mây như nhớ nắng nên mưa nhỏ
Muống cũng nở hoa dẫu muộn mằn...
Cỏ xanh thơ thẩn đồng gặt vãn
Rạ đang cùng khói đứng nghỉ ngơi
Chỉ đất cần cù đang lật luống
Rồi lại trầm ngâm nghĩ mùa màng
Bao nhiêu mưa nắng, bao gian khó
Thảnh thơi mồ mả phía ngoài xa
Muốn đốt nén hương mà ái ngại
Đất nằm trong đất hiểu nhau hơn
Ngã nhỏ quanh co tre thả lá
Trái cây hương chín ở phía ngoài
Phù sa cởi trần, chiều phơi nắng
Thuyền như trăng ấy đứng chờ ai...
Thu với đất trời như đã muộn
Nhưng với riêng tôi mới bắt đầu
Như thể mãi mãi tình yêu vậy
Cứ mở rộng ra với mọi người...
ĐẶNG THỊ VÂN KHANH
Lời yêu
Chấp chới là chấp chới ơi
Sao chân thì ở mà lời thì không
Nghe em, anh yêu dấu
Đừng chỉ nghe qua lời
Hiểu em lòng say đắm
Đừng chỉ bằng đôi môi.
Đừng vội nói trăm năm
Đừng vội thề duy nhất
Tình yêu thì khe khắt
Khát vọng lại khôn cùng
Em đến với tình anh
Lời yêu đằm hương tóc
Lời yêu trong vẻ thẹn
Nét cậy tin tháng ngày
Và nỗi xót chiều nay
Tay anh vàng khói thuốc
Cơn ho thì phải nén
Lời yêu đi vào trong…
Lời yêu cứ lắng sâu
Cồn lòng em nỗi đợi:
Anh bao giờ thấu được
Bao giờ viên mãn trăng!
Hà Nội 17-7-1986
TUYẾT NGA
Thành thực
Không thể nói là em không hờn dỗi
Khi anh qua ngõ nhà em như mọi khách qua đường
Không thể nói là em không hạnh phúc
Khi giữa bạn bè em có thêm anh.
Nhưng ngày mai
Xin tha lỗi cho em
Ngày mai... ngày mai như bờ dòng sông lạ
Biết cát trắng, đồng xanh hay vách đá?
Con thuyền trôi dằng dặc những miền quê
Có thể rồi chỉ còn là ảo giác mà thôi
Cái màu trăng đêm ấy
Cả nụ cười
Cả những lời đã nói
Có thể chỉ còn là ký ức xa xôi.
Nếu phải giã từ, nếu không thể cùng nhau
Em sẽ ngang qua đời anh như đã ngang qua tuổi
mình 18.
Dẫu qua đi, mọi nắng chiều gió sớm
Năm tháng vẫn làm thành tuổi cuộc đời ta.
8-1987
THẠCH QUỲ
Không đề
Vinh và Huế - Bốn trăm cây số
Gửi cho nhau những bức thư xinh
Tôi đọc được không biết từ đâu đó
Lời trong thư thủ thỉ, tâm tình…,
Mưa nhẹ hơn cái mưa ở Huế
Nắng nhẹ hơn cái nắng ở Vinh
Tôi tin thế rồi tôi mong muốn thế
Nhưng thực ra mưa nắng chẳng theo mình.
1987
(SH28/12-87)
NGUYỄN THIỀN NGHI
ĐOÀN MẠNH PHƯƠNG
VŨ TUYẾT NHUNG
Tác giả Lệ Hằng (Lê Thị Lệ Hằng), sinh năm 1988
Quê quán: Hương Thủy, Thừa Thiên Huế
Nơi sống hiện tại: Đà Nẵng
Nghề nghiệp: Giáo viên Tiếng Anh
Nguyễn Quang Đương - Lê Đình Tiến - Huỳnh Thị Quỳnh Nga - Võ Tấn Cường
HUỲNH MINH TÂM
Hải Như - Nguyễn Khắc Thạch - Hải Bằng
NGUYỄN VĨNH TIẾN
HOÀNG THỤY ANH
NGUYÊN QUÂN
Trần Đức Tín - My Tiên - Nguyễn Hưng Hải - Nguyễn Đức Tùng - Phan Duy - Khaly Chàm - Huỳnh Thị Kim Cương - Đặng Như Phồn
Thai Sắc - Dương Thắng - Nguyễn Thiện Đức - Trần Hạ Vi
VƯƠNG HUY
NGUYỄN TRỌNG TẠO
“Vết chân trần rớm máu trên gai” là một chương trong trường ca của cây bút trẻ Lệ Hằng. Tác phẩm là nỗi khát khao của cô bé mù về một thế giới có sắc màu, là trái tim bỏng rát những ước mơ của những người cha người mẹ, là tiếng hát giữa cuộc đời nhem nhuốc bất hạnh vút lên cao để ngợi ca cuộc sống, ngợi ca sự hy sinh, ngợi ca tình yêu, ngợi ca nghị lực vươn lên đạp bung chiếc kén giới hạn, khám phá cuộc sống diệu kỳ.
ANH THƠ
Thúy Bắc - Yến Lan - Trần Nhuận Minh - Vũ Quần Phương - Thái Bá Tân - Nguyễn Đình Thi - Hữu Thỉnh - Trần Hữu Thung - Diệp Minh Tuyền - Hoàng Phủ Ngọc Tường - Đinh Thị Thu Vân - Bằng Việt
TỪ HOÀI TẤN
Nguyễn Thiền Nghi - Nguyễn Khắc Thạch - Nguyễn Xuân Hoa - Đoàn Mạnh Phương - P.N.Thường Đoan - Nguyễn Việt Chiến - Vĩnh Nguyên - Nguyễn Man Kim - Nguyễn Văn Quang - Tần Hoài Dạ Vũ - Đỗ Văn Khoái - Đoàn Nho - Đặng Văn Sử - Phạm Trường Thi - Lê Quốc Hán
HOÀNG VŨ THUẬT