Thơ Sông Hương 12-2017

12:40 31/12/2017

Lê Hào - Võ Ngột - Phan Bùi Bảo Thy - Nguyên Quân - Trần Văn Liêm - Triệu Nguyên Phong

Tác phẩm "Đường Mây" của HS Nguyễn Duy Linh

LÊ HÀO

Mảnh gốm từ Gò Tháp

Nhặt mảnh gốm Gò Tháp
bạc phếch, sần sùi
trơ vết tích sạm đen loang lổ
như vệt buồn ký ức
hằn sâu nỗi đau vương triều hoang phế


Tình yêu đượm màu
trên chất liệu đất nung cùng hoa văn chạm trổ
mang dấu tích Phù Nam
và tâm hồn thần Shiva độ lượng
có khát vọng phồn thực của Linga - Yoni
ẩn dụ muôn đời trong màu đất


Suối ngàn năm còn chảy mãi
qua phận người
hơi ấm ủ sâu vào dấu vết thăng trầm
trên mặt gốm
ngàn cuộc chiến chinh đi qua
nỗi đau như vết thương sậm màu


Lỗ chỗ
máu những anh hùng
và nước mắt bao người cô phụ


Có phải cuộc đời cô đơn góa bụa
của những người đàn bà phương Nam
cũng biến thành phế tích
hằn lên mảnh gốm này...?




VÕ NGỘT

Khúc hồi tưởng tháng tư

Lửa khói ngút trời
rừng Trường Sơn đạn bom cày xới
tôi liệm bạn mình bằng mảnh hoàng hôn
đặt bạn nghỉ dưới gốc cây trai cụt ngọn


Sau loạt B52
tiếng khóc trẻ thơ mắc kẹt dưới hầm sâu
cây quật đổ ngả nghiêng trơ trụi
im lặng đến rợn người
vầng trăng non cuối trời
neo vào nỗi nhớ…


Pháo cấp tập chuyển làn - cửa mở
vượt qua cầu giải phóng thành đô
cờ hoa rợp trời
một dải giang sơn giữ trọn lời thề


Người may mắn trở về
mẹ không cười mà ôm tôi rất chặt
hàng xóm nhận tin buồn
niềm vui sao trọn vẹn…


Tháng tư cùng đồng đội về chiến trường xưa
nhang khói đưa các anh về quê hương
ngôi mộ được đắp bằng nước mắt
bằng hương lúa hương sen


Tháng tư những người đàn bà quê tôi
ra sông gánh nước
ven đê cải đã ra ngồng
cải lỗi ngồng nhưng hoa vẫn đợi
nỗi niềm nhưng nhức một dòng trôi.




PHAN BÙI BẢO THY

Đêm cũng chẳng dài thêm

Anh lại thả ngút ngàn khói trắng về phía bờ Bắc dòng sông
Nơi có những dấu chân
Nơi có những nụ hôn
Nơi có trái tim một lần rung lên thánh thiện


Anh lại thả ưu phiền về phía biển
Những ngọn sóng giận hờn xé nát
Và máu rụng buồn kết trái một loài hoa


Anh lại thả những vòng tay
Những đêm trăng xế đỉnh đầu
Hai đường gân quấn vào nhau phập phồng lửa đốt


Anh lại thả nhớ thương cợt đùa vào xa khuất
Phố Triệu Việt Vương đêm nay ai sẽ đón em về?


Anh lại thả xuống chiều tất thảy đam mê
Tất thảy quay lưng giữa ngày nông nổi


Anh lại thả cả điều gian dối
Xuống vũng nước mắt mình
Đêm cũng chẳng dài thêm...




NGUYÊN QUÂN

Trong căn nhà cũ

cốc rượu đêm trong căn nhà cũ
treo đầy vách kỷ vật thời gian bám bụi từng giấc mơ trộn lẫn
chiếc bóng dài ngoằng trên mảng tường loam


gã đàn ông cô độc
trong căn nhà cũ
rất nhiều khi cười lơ ngơ
soong cá lòng tong kho khô từ tuần trước
còn ngái nồng mùi đầm phá mông mênh


ngửa lá bài đánh với tấm gương soi
năm ăn năm thua xác hồn bật khóc
trước hiên mưa những con thuyền khơi lộng
hắt hiu mắt cổ sử xa xăm


ngày tuôn từng dòng thời gian qua từng ô cửa
màu sơn son bạc thếch những phiến cửa khép hờ
chén rượu đêm không ngăn nén hương lụi tàn dần
trên chiếc bàn tù mù nhiều khuôn mặt tịch liêu


gã đàn ông nhiều khi cười lơ ngơ
khát khao trở thành manh lưới rách
đánh bắt tiếng gọi tình bầy mèo đen trên mái ngói
rờn rợn mắt xanh huyền sử liêu trai.




TRẦN VĂN LIÊM

Nhặt

Nhặt chiều được lọn mây khô
Phơi trên đỉnh núi tựa hồ áo tang
Nhặt đêm được ánh sao tàn
Rụng vào huyệt mộ mấy ngàn mảnh ta
Nhặt cười được khóc thiên ma
Nhặt yêu được ghét nhặt xa được gần
Nhặt hoa được lá thất thần
Nằm ủ mục với nợ nần trần gian
Nhặt tình nặng gánh đa đoan
Và ta bỗng thấy môi ngoan lười cười
Nhặt mơ mộng được lỗi thời
Thơ buồn vỡ mật khóc đời điêu linh




TRIỆU NGUYÊN PHONG

Ngày cuối đông

Ta ôm chiều vạt nắng
Từng giọt xuống bờ vai
Em thương ngày xa vắng
Đêm sương lạnh đông gầy


Hôm nay ta ở núi
Rừng níu gió ngàn bay
Tiếng cồng chiêng thả giọng
Cả một trời - đất say


Trăng khuya về neo đậu
Màu đất đỏ Buôn Mê
Gió Tây Nguyên rạo rực
Suối Đa Mê dạt dào


Ngậm ngùi dòng suối kể
Trăng lội ngược khe sâu
Mây cao xanh màu ngọc
Chìm nổi - một đời nhau


Ta thương ngày ở núi
Cây đứng một đời ngay
Gió như đang vượt cạn
Hóa mùa rơi nắng vàng.


(TCSH346/12-2017)





 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • I. Rồi quẩn quanh những tường mưa loang lổtự làm đầy mình bằng im lặng bằng nghe ngóng sự chuyển động của những câu thơ khúc ca xưa trên lửng lơ bìa sách cũ

  • Bạn đã đi qua cây cầu đó, và đã bình thản quay nhìn, những mảnhvỡ những ván đinh dây thừng, những vằn xoắn bứt tung rớt tả tơixuống vực sâu, nơi sóng nước đang ầm ào cuộn xoáy

  • ...Trong vại chượp mắm phơi ngấu những linh hồn cáChảy rân rân trong da thịt con ngườiMáu ta nóng hay là nước mắm...

  • Những thiếu phụ vừa đi vừa vấn lại giấc mơ ngái ngủTrăng non ngậm sương, bầu vú họ ngậm trăng

  • Nhóng nhánh mắt chuồn chuồn bay thấpCỏ gà rưng rức lối gaiVáng trứng rộ tăm tăm mùa cá đẻ

  • Đó là hành trình của gióThổi qua mấy mùa chiêm bao

  • ...kẹt cửa run nắm tay dịu dàngem đã về chưakhông có tiếng đáp lời, không còn ai...

  • Thành phố tôi như một ráng mâyTrôi ngoài cửa gióNhững lóng rêu lần qua tay áo rũ   Cuối sông lơ đãng rượu như mình

  • Em đừng thả nửa giấc mơĐể không qua kịp nửa bờ lá dâu

  • những tình cờ mà con người ngỡ là sự sắp đặt của thượng đếtôi đã gặp ôngmột lầnhai lần

  • Morningtonban mai chạy tới chân mây rắc bạcgặm bình minh nở gặm cỏ non tơlốm đốm trắng những chú bò đực kiêu hãnh

  • lưng chừng sángngực em căng đầy giấc mơ anhlong lanh xanhmùa Đông phương trinh tiết

  • Vú nóngngười đàn bà dán thân thể nâu bóng vàonỗi đợi

  • Một tháng 30 ngàyMột năm 12 thángThời gian có thể đưa ra đong đếmTình yêu không thấy hình hài

  • Ta lặn vào nhau chênh chao nỗi nhớNhững niềm yêu lấm cát cuộn tràoÁnh lửa khuya phải chăng là ảoVẫy vùng trong mắt em sâu?

  • Người đàn bà se bóng tối trong tôikhông đêm tân hôntạo hóa nhọc nhằn đẩy bánh xe tạo hóavòng quay rớt một con ốc như con ốc sên nhòe nhoẹt nước                                                                  trên đường đi qua

  • Người bước vào bức tranh tôikhông sắc màunét cọ vẽ bằng sóng - sóng vang không gian 18 chiềuchật chội cơn mơ

  • Hành hương về núi Thần ĐinhLên chùa Kim Phong trên nghìn bậc đá

  • Mở những khát vọng raCánh cửa đập tan bờ sóngTrái tim không thể hú hớ nổi ngọn gió thơ trên đồi hoang vuMênh mông vỡ vụn và tự mất dần bóng tối lung linh

  • Tôi về vốc nước dòng sôngChút rong rêu cũ phiêu bồng đã lâuCòn đây sóng vỗ chân cầuTiếng đàn xưa lạnh, ngọn cau nắng tàn