Chùa Đá Trắng - Ảnh: tranxuanan-writer.net
TRẦN XUÂN AN Cuộc khởi binh nâu sồng 1898 tam quan, bình phong nứt khu bảo tháp gió lùa chùa cổ đồi Đá Trắng còn chăng dăm nét xưa? am nghĩa binh Võ Trứ vọng hoài vó ngựa khua gạch vôi sao quá mới dưới gốc thu trăm mùa tìm đâu thư tịch cũ qua lửa bão đạn mưa kí ức rêu bụi phủ chuyện sử đành phai thưa rộng cửa thiền xưa đón giúp vua lẫn không vua duy một điều: yêu nước là chung tấm lòng chùa tượng bồ tát từng lấp chuông đồng đau vết cưa Phật nguyên nụ cười Việt lung linh bóng nắng trưa. NGUYỄN ĐỨC PHÚ THỌ Ru mùa Trôi về từ những giấc mơ không rõ hình thù Trôi về trên tay đóa sen vườn thức muộn Thân thể tôi là bọt nước Đêm nằm sóng mắt có đuôi Hơi thở em rúc vào đâu? Hoa phụt cháy mặt người Mưa khất thực Giữa những nhành lân tinh đói Trôi về qua tim một búp tình nhoi nhói Trơ gầy như sen Và vô hình như sương Trên vành môi đêm đã nứt vỡ giọt buồn Thu đã cặn Mắt chờ đã cặn Chỉ có câu thơ về trong lấp lánh Ru mùa bốn phía hư không… VŨ KIM LIÊN Trăng ngã Từ ngày anh đi Ba gian nhà rộng dài hun hút Gió cứ thổi đêm đêm côi cút Trăng vô tình giãi trắng những tàu cau Khắc khoải em trong bao nỗi lo âu Tất bật ngày để đêm qua hờ hững Giá như vô hồn Giá như nghễnh ngãng... Còn hơn cay xè một sự thật vắng hoang Gió thoảng xa vời mà rèm cửa đã run lên Trăng bước hụt ngã về phương say đắm. 22h20’ đêm 11/10/2010 ĐỨC SƠN Khoảng trống Không là kỷ vật Là khoảng trống với cơn mưa dầm Tôi tự tại trống không Sự pha chế hưng phấn và giảm tốc lực Tới cân bằng Tĩnh lặng Như lọ pha lê cắm đầy hoa bai by Như cầu nguyện, đợm màu vang trắng Trắng thơm, chỉ cần trái tim nóng Trái tim có khoảng trống tự do Mãi mãi Khoảng trống công kênh Xa vời và gần gũi Để dành cho tôi Sự thiện chí mãi mãi thi vị Về đây với rừng Gió đùa cánh rừng và vạt cỏ bên hồ Bóng cây, lòng hồ ghi dấu Ơi! vạt cỏ dịu hiền, hiu hiu xa xăm Rừng vô bờ, bâng khuâng chắp cánh Nắng xoa lên mặt rừng Thức giấc xanh, thức giấc cổ tích Gọi gió về hiển hiện Ù ù vũ điệu trên không Như cao hứng, xua đi thứ cũ mèm đâu đó Rười rượi sóng xô tháp rừng Tinh khôi bó lại hoa mẫu đơn vàng Góc rừng miệt mài, tôi sải cánh Về đây mê rừng Xin đáy hồ cho tôi dứt cơn khát Bỏ đi xa hoa của món đồ giả dối Giản dị rừng và giản dị thân quen Nếp rừng Nếp nhà tự do muôn thuở Về đây, thoát giấc mơ tẻ nhạt Thoát so đo dại khôn Giải cứu bầy bong bóng vỡ tin yêu Giải cứu chật hẹp, vùi bấy lâu nơi phố xá Về đây với rừng. (262/12-10) |
LTS: Dạy toán nhưng rất yêu thơ đó là điểm đặc biệt của con người Lê Quốc Hán. Lê Quốc Hán viết thơ nhiều. Thơ anh đã in hầu hết các báo ổ địa phương và trong nước. Thấm đẫm mồ hôi của người lao động, anh luôn nhìn cuộc đời với đôi mắt yêu thương, đầy trân trọng. Hồn hậu, mộc mạc, chân chất mà vẫn nói được cái mình gửi gắm không chút sáo cũ, âu đó cũng là điểm mạnh trong thơ Lê Quốc Hán.Lê Quốc Hán hiện nay là Tiến sĩ trường Đại học Sư phạm Vinh.
LTS: Sinh năm 1969 đã có 2 tập thơ riêng. Là một cây bút trẻ luôn có ý thức làm mới thơ. Tập thơ đầu tay “Dòng sông cháy” của chị vừa ra mắt bạn đọc đã nhận được giải thưởng văn học của Ủy ban toàn quốc Liên hiệp các Hội VHNT Việt Nam 1997.Táo bạo, trăn trở cho cái mới. Khắt khe, đòi hỏi cao chính mình trong lao động nghệ thuật; Nguyễn Bảo Chân đã chọn cho mình một cách đi riêng trên con đường thơ ca. Với ngôn ngữ thơ hiện đại, với hình tượng thơ kỳ lạ - qua cảm xúc tinh tế của một tâm hồn nhạy cảm, Nguyễn Bảo Chân đã mang đến cho bạn đọc những bài thơ hay. Hiện nay Nguyễn Bảo Chân công tác ở Đài Truyền hình Việt - phụ trách chương trình “Tác phẩm và dư luận” trên sóng VTV3.
LTS: Sinh năm 1943 ở Hà Nội. Nhà thơ Phan Thị Thanh Nhàn là một cây bút nữ nổi tiếng. Với chất thơ dịu dàng, đằm thắm, chị đã đem đến cho thơ Việt một giọng riêng. Chị không tìm kiếm những tứ thơ lạ, mà làm lạ những tứ thơ tưởng như đã cũ. Với 6 tập thơ và 2 tập truyện thiếu nhi, Phan Thị Thanh Nhàn đã nhận được nhiều giải thưởng văn học. Nhà thơ Phan Thị Thanh Nhàn hiện nay là UVBCH Hội Nhà Văn Hà Nội và là chủ nhiệm câu lạc bộ nhà văn nữ Việt .
Giọng nói chỉ còn thoang thoảngđồng cỏ hoa vàng
Thiên niên kỷ mới vẫy ta sangkhốn nỗi quà xuân chưa sẵn sàng
Tặng nhà thơ Lâm Hiểu Đông Trời đang mưa mát câyQua công viên Thâm Quyến (*)- Cả thế giới trong nàyTựa bảo tàng bày biện
Tôi ra lệnh cho giao thừa dừng lạiThế kỷ XX khoan hãy ra điThế kỷ XXI đừng đến vội
Mùa thu hẹn ta về Hà NộiTa rong chơi quên cả lối vềMột mình phiêu lãng miền sơn cướcVui cùng trăng cụng chén sơn khê
Vô tư quá tôi trở thành khờ dạiNên chi lỡ hẹn một lời thề
Ba bông hoa mang đêm phi qua vườn saoanh và em định mệnh dịu sángmở địa cầu trinh tiếtlửa quàng xanh yếm cổ mùa đông
Cơn lũ xoáy mòn vai mẹGiạt trôi manh áo em thơNhận chìm bếp lửaNhững hạt lúa không biết lội
Em huyền ảo với mùi hương hoa đạiVà trắng trong như một búp sen hồTôi lầm lỡ nói lời vụng dạiKẻ phàm phu tục tử đến sân chùa.
Người nghệ sĩ lang thangMùa xuân chạm khắc nụ cười ẩn sâu trong từng ô vuông cửa khép
Ơi con chim nhỏ của ta ơiBão tố đêm qua đã dịu rồiNước nước vây quanh thành ốc đảoChỉ còn chim nhỏ với ta thôi
...Ta chỉ là hạt bụiGiữa đất trời mênh mông...
ngày tình yêu chớm nởnhững bông hồng ngát hươngbây giờ hoa, em hỡicánh rã rơi lạnh lùng
...Đàn bướm bay quaÔi những đàn bướm cứ bay qua vườn...
...Bao năm dựngđá nằm chơi với rừng...
...Bon chen lắm chỉ mệt ngườiHồn nhiên bố sống cuộc đời hiền lương...
Linh hồn đã bay...