Lê Tấn Quỳnh - Nguyễn Đông Nhật - Trần Thị Tường Vui - Đỗ Thượng Thế - Kiều Trung Phương - Nguyễn Thanh Văn - Từ Nguyễn - Huỳnh Ngọc Phước
"Đồng Tháp quê tôi" - Ảnh: Lâm Minh Nhựt
LÊ TẤN QUỲNH
Những vết thương cũ
Những vết thương cũ đã nức nở rớt ra
Em
Nỗi buồn
Không thể nói
Niềm vui
Vụt thả trôi
Nơi những mặt mày buổi chợ chiều
Hoang phế
Thả ra
Rên rỉ con người...
NGUYỄN ĐÔNG NHẬT
Có lẽ
Gửi những con đường
Có lẽ em không quên
buổi chiều gặp lại nhau sau ba mươi năm mất tích
có lẽ anh còn nhớ
một ngày lá mưa quán nước thường ngồi.
Sẽ nhiều năm nhưng có lẽ không phai.
Bây giờ anh muốn quên đôi mắt em trong đêm biển tối
quên ánh hừng đông em lười cuộn trong chăn
quên những nắng mưa chờ như ngày trẻ tuổi...
Có thể em còn cất giữ hình anh khung cửa toa tàu chuyển bánh
hơi ấm trên chiếc ghế anh đã rời đi
những lời tội lỗi anh tỏ bày
và những gì thuộc về anh
mà em từng chìm trong da thịt...
Nhưng buổi chiều này sao bàn tay em lạ
nhưng sao lại nhìn thấy bóng anh ở giữa lòng em
như một màu trăng héo.
TRẦN THỊ TƯỜNG VY
Linh ảnh
Cơn mưa buổi sớm
như một lời nhắc nhở u hoài
những ngày hạnh phúc
hứa hẹn gì tôi có được
Cơn mưa buổi sớm
như một kỷ niệm bằng vàng
thời gian qua đi
như bát nước đột nhiên rùng mình đổ xuống
không cách gì làm đầy kỷ niệm và thực tại
đã bị tước đoạt bởi bàn tay vô hình
trong một ngày và một giờ buồn hiu
mây không còn bay
gió không còn thổi
số phận con người màu tím than
hay màu đỏ hồng
tôi không còn muốn biết
Chiếc thuyền buồm vàng quay đi rất xa
trên ngọn sóng trắng đầu khắc nghiệt
chẳng báo trước bằng thanh âm
hay bằng linh ảnh của tâm hồn
mở toang lòng bao dung cùng nhân ái
biển ơi hãy vỗ về cứu vớt tôi trong cơn mộng buồn
đêm dài đêm mới vừa qua
Con sông nhỏ hướng về biển khơi
tôi bé bỏng và tôi can đảm
hướng nhìn về phía mặt trời
sự sống vĩnh hằng cây lá
đá sỏi bình an ngẩng đầu
hy vọng ấm nồng cùng với mặt trời kỳ vĩ mọc lên
sau cơn mưa buổi sớm.
ĐỖ THƯỢNG THẾ
Một cuộc
đôi khi bộ cánh của ngày
xếp xó
cười cười
mơ mớ
ăn gì uống gì
miễn/ thế nào
là say...
đôi khi chướng trổ lông tía
mê cái mê
trồng ngược
không suối nước hoa
không gió nhón chân dài
lất phất ánh mắt mưa
lất phất đêm đêm
nghe phát sốt...
thử hỏi thử tìm
bóng người hay bóng bướm
ngược dòng dở đục
ngược dòng phấn son
đôi khi ngoái cổ
một dáng ngồi nghiêm nghị
câu thơ xơ xác
sau biển đề chức danh
đôi khi lời ru của mẹ
có chiếc lồng sút then
và
chân trời mây trắng
cuộc bắt đầu
phóng sanh chữ nghĩa.
KIỀU TRUNG PHƯƠNG
Thả thơ
Ta gom lại gió heo may
Gieo nắng ấm nụ
mầm cây
đơm chồi
Thả thơ
thả nổi
cuộc chơi
Phút giao cảm
thơ
thay lời giùm ta
Đầu năm
khai bút
thưởng hoa
Lên chùa
hộ chữ
biết ta
trắng
tình.
NGUYỄN THANH VĂN
Một bầu trời cho Đứa - Trẻ - Lên -
Sáu - Mươi
Bây giờ không cần trách các nhà thơ chỉ chuyên viết về trời đất cỏ hoa nữa
Thiên nhiên bị đánh bại thật rồi
Con đường cắt ngang khu gọi là lá - phổi - thành - phố lở lói rễ khô,
nhựa cây còn rươm rướm
Vườn cỏ hẹn ngày xưa hóa vỉa hè dọc tòa cao ốc
Từ tờ mờ sáng tới nửa đêm
Ở cái thứ giả viên gọi là công viên như đồ chơi trẻ con bé xíu đó
Người ta lật đật nhặt nhạnh những giọt sữa rơi của MẸ
ĐẤT MẸ TRỜI
Hệt những đứa trẻ mồ côi tìm cách sống sót
Những lúc ngạt thở, tôi lặng lẽ tựa vào khoảng trời riêng
từng ấp ủ em và tôi
Nhưng dù có thật khoảng trời riêng tư quá khứ không còn
đủ rộng cho
một đứa trẻ lên sáu mươi
Chỉ muốn thở cùng toàn thế giới!
TỪ NGUYỄN
Khúc mùa thu cho Huế
Bây giờ đang là mùa thu
Những cơn mưa giọt ngắn giọt dài đã về với Huế
Ngày se lạnh như trong câu chuyện
Hôm nào em nói cùng anh.
Mùa thu rồi, lại bắt đầu những buổi mong manh
Khói sương ôm sông Hương thiêm thiếp ngủ
Những ban mai thiếu ánh mặt trời
Mỗi hoàng hôn âm thầm đếm lá rơi rơi...
Đêm. Ngọn đèn ấm lại khơi niềm man mác
Ai chạnh lòng nhớ ai?
Con đường như đang trôi giữa hai hàng cây
đầu chụm vào nhau nối giấc mơ dài.
Bây giờ đã là thu
Mùa yêu thương, mùa gợi sầu thương, nhung nhớ
Mùa bâng khuâng, mùa dịu dàng, trăn trở
Bất chợt người ta nuối tiếc vì xa nhau
Anh nghe không?
Từ trong tiếng mưa có nỗi nghẹn ngào...
HUỲNH NGỌC PHƯỚC
Hình hài Đất - Em
Ngày em về với đất
Những mảnh vá anh rớt dần
Nước mắt vô hồn
Rơi xuống em.
Ngày em về với sương
Anh treo mình lên nhịp thở
Nén lại giây phút còn em
Phù phiếm cuộc đời.
Anh ôm đất vào lòng
Như ôm hình hài em
Buồn kéo đôi mi chùng lại
Nghe đêm?
Tiềm thức
Chạy ra hàng loạt cuồng
Đất - em.
(SH310/12-14)
HOÀNG CẦMChỉ biết nói cùng mẹ
Ngô Thái Dương - Đinh Thị Như Thúy - Khaly Chàm - Tuệ Lam - Nguyễn Hữu Hồng Minh - Đoàn Mạnh Phương - Nguyễn Nguyên An - Mai Bá Ấn - Hồ Thế Hà - Lê Ngã Lễ - Hồng Thị Vinh - Từ Nguyễn - Trần Hữu Lục - Cao Hạnh - Phạm Nguyên Tường - Trần Hữu Dũng - Đoàn Lê - Trần Văn Hội - Đoàn Thị Tảo - Thiên Thanh - Trần Thị Linh Chi - Trần Hoàng Phố - Lưu Ly - Hoàng Vũ Thuật - Nguyễn Loan - Inrasara - Nguyễn Tiến Chủng - Vĩnh Nguyên - Mai Văn Phấn
Lê Huy Quang - Kiều Trung Phương - Nguyễn Văn Quang - Phan Trung Thành - Hà Đức Ái - Cao Quảng Văn - Đỗ Hướng - Lê Vi Thủy - Nguyên Tiêu - Trương Minh Phố - Hoàng Xuân Thảo - Phạm Bá Nhơn - Lê Huy Hạnh - Ngô Cang - Trương Nam Hương - Ngàn Thương - Võ Ngọc Lan - Võ Văn Hoa - Hồ Đắc Thiếu Anh - Tôn Phong - Châu Thu Hà - Lâm Xuân Vi - Ngô Công Tấn - Triệu Nguyên Phong - Dzạ Lữ Kiều - Nguyễn Thị Hồng Ngát - Đức Sơn
NGUYỄN ĐÔNG NHẬTTrở về
TRẦN VẠN GIÃBài nhã ca mùa xuân
NGUYỄN HOADự cảm
Nguyễn Khắc Thạch - Võ Quê - Trần Quốc Toàn - Thục Quân - Nguyễn Loan - Nguyễn Văn Phương - Thái Doãn Long - Vương Hồng Hoan - Nguyễn Khoa Như Ý - Lê Viết Xuân - Đỗ Văn Khoái - Thanh Tú
Hoàng Phủ Ngọc Tường - Nguyễn Sơn Nhân - Lê Thị Hường - Phạm Nguyên Tường - Ngô Cang - Hồ Thế Hà - Ngô Minh - Mai Văn Hoan - Nguyên Quân - Đoàn Thương Hải - Ngàn Thương
Phạm Tấn Hầu - Văn Hữu Tứ - Dương Lễ - Nhất Lâm - Văn Cầm Hải - Phan Trung Thành - Trương Quân - Lê Tấn Quỳnh - Hồ Trường An - Hải Yến - Tôn Nữ Như Ngân - Thủy Chi
Tóc Nguyệt - Huỳnh Minh Tâm - Cát Du - Anh Nguyễn - Hải Trung
ĐÀO DUY ANHLời nói dối
TUỆ GIẢI NGUYỄN MẠNH QUÝKhúc tình tự dòng sông
LTS: Ngày 10-12-2009, thi sỹ Nguyễn Trung Bình đã qua đời sau cơn bệnh. Anh sinh ngày 10/5/1968 tại thị xã Hội An. Sau khi tốt nghiệp Khoa Ngữ văn, ĐH Tổng hợp Huế (1991), thi nhân đã lang bạt khắp nơi rồi về sống ở Sài Gòn suốt hơn 15 năm qua với đủ nghề gắn liền với thơ, sách và nghệ thuật.
Nguyễn Thái Sơn - Nguyễn Hiệp - Chu Minh Khôi - Hà Huy Tuấn - Nguyễn Thánh Ngã - Minh Tự - Diệp Thảo Minh Dzương - Hàn Nhật Châu - Bá Vi Tuân
NGUYỄN HỮU HỒNG MINHTổ quốc
LGT: Quê ngoại xứ Huế, quê cha gốc Bắc nhưng Nguyễn Thị Ánh Huỳnh lại là con gái Cần Đước, Long An. Chị đã xuất bản 3 tập thơ, nhận một số giải thưởng thơ. Nhưng những điều đó với chị không quan trọng bằng việc làm thơ để “khiến ta được giải phóng khỏi bản thân mình để thử làm kẻ khác, làm chim muông cây cỏ, sương gió... ngu ngơ hơn, huyền ảo, linh diệu hơn”, và nữa “để làm mình làm mẩy với phận số cô đơn của mình, được giải toả, được thoát khỏi cái chật hẹp của tham - sân - si...” (tự bạch).
Nguyễn Văn Tam - Mai Thanh - Cao Hạnh - Phan Văn Chương - Nguyễn Hoa - Từ Hoài Tấn - Ngàn Thương - Vân Anh - Trần Hữu Lục - Lê Tấn Quỳnh
Đào Phương - Hồ Trường An - Văn Lợi - Nguyễn Lương Hiệu - Đoàn Mạnh Phương - Phan Đình Tiến - Nguyễn Thanh Mừng - Trương Quang Thứ - Nguyễn Thụy Kha - Lê Quốc Hán - Phụng Lam
LƯƠNG NGỌC AN (Trích Phác thảo những lời ru)
Nguyễn Thiền Nghi - Nguyễn Thánh Ngã - Trần Tịnh Yên - Huỳnh Lê Nhật Tấn - Nguyễn Quang Hưng