Ảnh: Internet
VĂN HỮU TỨ Cuộc hành trình bất định Nhà sáng tạo là các nghệ nhân tuyệt diệu những khoa học gia tạo hơi thở cho sắt thép biết quay Còn anh người thám hiểm thật tầm thường người tiên tri những điều hoang tưởng Anh cảm thụ bằng giác quan tồi tệ nhất và tự do gắn vào gỗ đá nhưng linh hồn Anh bị lạc đường trong vô số quy luật một cuộc hành trình bất định và chợt nhận ra niềm tuyệt vọng đớn đau Người làm bột không thể bỏ cối xay bột Người thợ máy không thể bỏ búa kềm Người vẽ tranh không thể bỏ giá vẽ và cây cọ Nhưng riêng anh vứt bỏ mọi thứ? Anh bỏ quên anh cuối chân trời ảo giác những quỹ đạo chập chùng khí ôzône những con tàu vũ trụ mất tích những vius mới xuất hiện... Anh nào biết được gì và anh đóng góp điều gì thật có ích? Vì đã nhận chân số phận các nhà thơ sẽ chết thật cô đơn Huế tháng 9/2000 NGUYỄN SĨ CỨ An Dương Vương “…Khi lẩy nỏ bị táo về phương Bắc Lông ngỗng bay trắng xóa vệt trời Nam…” An Dương Vương ôm hận xuống Cửu Tuyền Để lại phía sau trắng con đường lông ngỗng Sóng biển nghìn năm vẫn không nguôi khuấy động Gửi trời xanh câu hỏi lớn không lời. 10/2000 Loa Thành Con ốc biển khổng lồ Hội tụ nghìn cơn bão Hội tụ Âm-dương, Ngũ hành U u minh minh Hội tụ một cuộc tình Nhắm-mở, Hội tụ một cuộc cờ Đỏ-đen, sấp ngửa Một đêm Phản trắc hiện hình Loa Thành thất thủ Trái tim Mỵ Châu máu ứa Thành ngọc sáng muôn đời. 10/2000 LÊ THỊ MÂY Sách cổ kinh kỳ Hay rằng sách cổ người xưa ấy Để lại long lanh trước mỗi ngày Những gì họ thấy ta chưa thấy? Một giọt lệ thôi còn run rẩy Thành phá Tam Giang mặn nghìn trùng Đất nước hai đầu ghềnh sóng dậy... Những gì xưa thấy bao giờ thấy? Sách đọc nghìn trang chóng mặt buồn Son phấn kinh kỳ trăng lộng lẫy... Hoa giấy Qua mưa, cây vừa tắm hết mình Trời trong quá nắng từ hoa sửng sốt Ôi tên hoa, sao hoa giấy mưa đẫm lệ tâm tình Rực rỡ sắc nào đứng bên đều cũng nhạt, chừng cũng không có thật Mấy lần nở trong năm rụng lá có ai buồn Phải không hương, cây ngậm hết nỗi đau trong trời đất Tắm hết mình cây tắm lệ đời chăng Hoa không cắm bàn, uốn mình lên cây kiểng Ôi loài hoa không hương, phải hoa từ xiêm áo cung phi vua chưa lần ân ái, hoa góa bụa tựa vừng trăng NGUYỄN KHOA NHƯ Ý Trái tim Nga Bỗng đâu tai họa kinh hoàng Ivan thôi đã không về nữa sao?! Chỉ có những vĩ nhân Mới bình tâm kiểm tra công việc của mình Trong gian nguy khẩn cấp Chỉ những anh hùng xuất chúng Mới để lại sự bình an cho muôn người Nhận về phần mình sự hiểm nguy Cay cực. Nhìn thẳng vào cái chết Khi đưa tay tắt các lò phản ứng hạt nhân Đóng chặt các khoang tàu Để cứu nguy cho một vùng biển rộng Hỡi những anh hùng hải quân Nga Trong chiếc tàu Kurck - K 141! Đại dương sâu thẳm Đại dương muôn trùng Tối quá! Lạnh quá! Ngạt thở quá!... Thương lắm Ivan ơi! Biển xanh sóng vỗ rì rào Tiếng cười con trẻ Lời chào ban mai Bình yên vùng biển Barentz Muôn đời ghi tạc Trái tim anh hùng THÁI HẢI Mùa đông Hàng cây không áo rét Bơ vơ run rẩy bên đường Con ốc cuộn mình trong vỏ Cô đơn trông thật đáng thương Mùa đông thiếu ngọn lửa hồng Căn nhà bốn bề lạnh lẽo Là em cô gái chưa chồng Âm thầm quên bình hoa héo Tôi là bánh xe bò gỗ Lẽo đẽo theo suốt mùa đông 9.1997 TRINH ĐƯỜNG Có và không Đủ dăm năm học có một kỹ sư Dồn nhà mươi nóc có cụm dân cư Nối nghìn nhãn lực không ngoài thái hư Tìm nghìn viện sách không một thiên thư Mài gươm Tuốt lưỡi gươm ra đón cơn bão lớn Bão bị chẻ đôi gươm càng sắc nhọn Thương ai bão cuốn làm diều đứt dây (141/11-00) |
Lê Vi Thủy - Huỳnh Thúy Kiều - Thái Kim Lan - Hồ Đắc Thiếu Anh - Nhất Lâm - Nguyễn Thúy Vân - T.N. Thu Thủy - Ngô Thị Thục Trang
Nguyễn Thiền Nghi - Lê Thái Sơn - Nguyễn Ngọc Phú - Lam Kiều - Đặng Thị Kim Liên - Văn Lợi - Trần Tịnh yên - Trần Hữu Tâm Phương - Lưu Ly
Tên thật: Bùi Thị Tuyết NhungTên thường dùng: Bùi Tuyết NhungSinh 22-10-1978Tốt nghiệp K6 Viết văn Nguyễn Du - Trường Đại học Văn hoá Hà Nội năm 2003
tôi gắng vẽ hình tôi giữa cuộc đờibằng cây bút của những giấc mơ.có thể thấm tràn máu đỏhay có thể khô cong...
Anh đã đến cùng tôi giản dịChia hạt cơm thơm, chia củ sắn bùiChia đêm chung hương, chia chiều ly biệtVà chia nhau kiếp sống làm người...
Gió mong manh mắt xanh màu ẩn tiếng yêu bản thế ngút ngàn...
Ô kìa trăm năm đá núi, trăm năm mây ngànTrăm năm gió bụi thân viễn xứTrăm năm tiếng hạc nghêu ngao...
Ngân Vịnh - Lê Vĩnh Tài - Đinh Thu - Phạm Thị Anh Nga - Vĩnh Nguyên - Thế Hùng - Lê Anh Dũng
...Con quì lạy Phật bao laCúi đầu lại thấy chữ Ta cúi đầuChuông gần vang tận đâu đâuSen trong bình cũ nhìn nhau mỉm cười...
...Mộ chồng một nén nhang gầyCon hai nấm đất bên này, bên kiaThắng thua ngủ dưới mộ biaVô danh kia nữa thì chia cho đều...
… Đêm naytôi chơi chọi cỏ gà cùng em giữa lờ mờ sáng tốibên thì thầm tâm sựvà đổi ngôi rất thành thạo…
Lê Thái Sơn - Hoàng Vũ Thuật - Nguyễn Thanh Kim - Nguyễn Thị Anh Đào - Ngô Công Tấn - Đức Sơn - Huy Trụ
Nguyễn Chí Hoan, Hoàng Phủ Ngọc Tường, Hồng Thị Vinh, Lê Vũ Hạnh Phúc, Đỗ Văn Khoái, Công Nam, Cao Xuân Tứ
Chùm thơ nhớ Bác Hồ
Tặng chiến sỹ Đoàn Kinh tế 92 - QP A Lưới
Cu gườm gù ấm bờ sôngHình như có sợi tơ hồng mới se?Nắng vàng lốm đốm bóng treTrâu lim dim ngủ chẳng nghe sự đời!...
LTS: Sau tập ĐÀN - tập thơ ngoài lời rất lạ về sự “cưỡng bức” cho thơ một hình thái ngôn ngữ mới, Dương Tường xuất bản tiếp tập thơ MEA CULPA VÀ NHỮNG BÀI THƠ KHÁC do Nhà xuất bản Hải Phòng ấn hành vào đầu năm nay. Dù in sau nhưng đây là tập thơ cả đời ông “đứng về phe nước mắt” để kiếm tìm cách biểu đạt riêng cho mình.Sông Hương xin trân trọng giới thiệu cùng bạn đọc một số bài trong chùm thơ nói trên.
Mới chớp mắt thôi đã nghìn nămCảnh sắc đổi thay biết bao lầnSau nghìn năm nữa ai tìm đếnGương hồ còn rộng thế này không?
…giếng làng giếng làng ơichiếc quai nón vướng vào ký ứcsóng sánh mắt người buổi chiều như động đấtem qua rồi đòn gánh trĩu nơi đây…
… Tôi ra đi từ bến sông về ngủ cạnh bến sông và mơ chết chôn mộ sóng…