Thơ Sông Hương 11-14

14:26 28/11/2014

Nguyễn Ngọc Phú - Nguyễn Văn Thanh - Đỗ Hàn - Phan Văn Chương - Tháng Năm - Nguyễn Ngọc Hưng - Phạm Xuân Phụng - Nguyễn Ngọc Hạnh - Nguyễn Loan - Triệu Nguyên Phong

"Tin mừng" của HS Dương Kính (Minh họa: Nhím)

NGUYỄN NGỌC PHÚ

Bầy gián của tôi

Xưa tôi là con Gián nhỏ
Chui xuống bốn góc giường dẫn đường lũ Kiến
Tha cơn mưa giăng màn về phía biển
Tôi giặt áo ngày kiềm
Ăn mục vào tháng nắng
Đôi râu xòe ăng-ten tìm dị ứng
Gián hổ phách lên màu áo cũ của tôi
Tôi hổ phách mình lên cánh tủ
Cất giữ nỗi buồn tôi ở đó


Đêm sường sượng: Cánh buồm sưng Lá Lách
Mối đùn lên đục rỗ chân trời
Tôi ném thia lia tuổi thơ vào ánh chớp
Con Cá chết không nhắm mắt
Con Gián chết lột xác
Đó là con Ve cuối cùng tôi nhìn bằng thính giác
Con Cà Cuống cuối cùng tôi nhìn bằng vị giác


Bầy Gián của tôi tức tưởi:
Đâu gò mả ông bà
Đâu hội làng đình đám
Đâu nút lạt tre pheo.
Rắc muối xuống mái nghèo
Trèo lên chạn bếp
Nhấm khói cay cay
Sa vào túi Nhện


Nơi ký sinh cuối cùng là tìm ra phía biển
Gián đánh hơi người
Tôi đánh hơi tôi…


--------------
* Ghi chú: Có loại Gián biển chuyên sống ký sinh trong kẽ nứt thuyền và đồ dùng người đi biển.




NGUYỄN VĂN THANH

Có phải em

Có phải em đó không
Người đàn bà liêu xiêu ngoài ngõ
Xõa tóc đếm thời gian
Mùa thu đi qua
Thả xuống chiếc lá vàng


Nửa cuộc đời
Chiến tranh-còn-mất
Khắc khoải-mỏi mòn-đợi chờ-xa cách
Khổ đau hằn lên...


Có phải em
Người đàn bà đếm ngược thời gian
Đợi chồng ngoài ngõ
Mái tóc hoa râm
Vương úa lá vàng




ĐỖ HÀN

Sao chiếu mệnh

Mỗi một Người sống trên trái đất
Có vì sao chiếu mệnh ở trên trời
Ồ, giả sử ta thành sao thật
Ai là Người làm bạn lúc sao rơi???




PHAN VĂN CHƯƠNG

Hơi thở trùng khơi

Sư tử cá hình chiến thuyền
phun ánh sáng về phía mặt trời
cây quả cảm tìm miền đất mới


trái tim không giống trái tim
khối óc không giống khối óc
thấy điều mắt chưa thấy
hành trình đói khát ngắc ngoải cái chết


chiến thuyền sư tử cá
ngày đi không hẹn
giông bão triều cường nước ngược
không la bàn trăng sao chạy trốn


đôi tay mái chèo
chân quẫy biển
tiếng nói chìm dần
chìm dần


không thể dấu mãi điều người khát tìm
hây hẩy giữa cuồng phong
đất níu người
tháng ngày tưởng không tồn tại


mù tăm trùng khơi hơi thở
sinh lực năm châu bốn biển
cuồn cuộn về casinô
thân thể rạo rực tế bào mới
rưng rức toà tháp.




THÁNG NĂM

Nén hương tiễn cha

Ba bến đậu chín mặt con
thuyền tình dằm mạn bò hòn vượt khơi
đất dày vô lượng lòng trời
nuôi mầm nuốt gió chơi vơi phận Bờm


Rơm cười được nắng giòn thơm
mặt trời của bố còn vờn lưng ny
chín mươi cội ốm đau gì
một cơn gió trái thiên di rụng buồn


Con sông mắc nợ ngọn nguồn
kiếp người mãi nợ dại khôn một thời
đoàn thuyền đè sóng ra khơi
hương đồng gió mới dòng đời thấp cao


Triệu lát cuốc úp trời sao
những bông hoa mặn nở vào đất nâu
trăng sương lật ải hong mầu
cầu vồng bông mẩy một đầu lưng cha


Sao đêm đậu đáy chén trà
mây thiền thư thái bóng cha trên tường
chân rơm mấy hạt thóc vương
sẻ,ri nhặt nhạnh nhớ thương phận nghèo


Nhà cao nênh nổi cánh bèo
đừng quên mưa nắng xanh rêu cổng làng...




NGUYỄN NGỌC HƯNG

Nhắc mình

Chỉ có thể là trái tim trời biển
Mới mênh mông ôm trọn thế gian này
Chỉ có thể vươn ngang tấm vũ trụ
Mới nhẹ nhàng buông bỏ mọi dở hay


Ai dám bảo mình chỉ yêu không ghét
Chỉ hiến dâng không hỏi nọ đòi kia
Bụi là bụi dẫu bụi vàng bụi ngọc
Liền lạc đến đâu cũng có trật trìa


Thôi thì vậy duyên cõi nào nấy độ
Ta không vào địa ngục đợi ai vào
Luôn có mặt trời bên kia bóng tối
Không gan xuống thấp mơ gì lên cao


Thôi thì vậy hãy đi từ không có
Rốt ráo dọn mình mới biết có không
Không khởi sinh những nụ mầm nho nhỏ
Sao thấu hồn hoa vĩnh viễn xuân hồng


Chỉ có thể hòa trong hoa trong cỏ
Để tự tìm cõi chân sắc chân hương
Mắt càn khôn hay trái tim chân ngã
Là quả thơm của tuyệt đỉnh khiêm nhường!




PHẠM XUÂN PHỤNG

Hổ phách

Thời tuổi trẻ, tôi như nhà địa chất
Dựng lều tìm kiếm quặng tình yêu
Theo sách vở, quặng nằm sâu trong đất
Nào hay quặng quý ở bên lều


Thời tuổi trẻ, tôi là nhà địa chất
Tìm được quặng rồi bỏ đó mà đi
Lại thông báo cho người sau khai thác
Thương mình có lúc quá ngu si!


Nhà địa chất giờ vẫn còn cuốc, xẻng
Còn xà beng, còn máy dò tìm
Còn sức khoẻ để đào trăm khối đất
Mắt còn tinh...
Biết quặng nổi hay chìm


Nhưng dư luận đã tước quyền khai thác
Trên sáu mươi đâu có sức đi tìm
Khai quặng để cho người trẻ khác
Về hưu rồi, xin cứ việc nằm im


Ngạc nhiên nhỉ! Trời cao không có mắt
Bao người có mắt cũng như không
Chớ tưởng cây già thường mục gốc
Cho hay
Hổ phách ẩn trong tùng!




NGUYỄN NGỌC HẠNH

Giấc mơ

bất chợt nhớ
chợt quên
bất chợt
ngày nằm mơ, đêm thức mong chờ
mơ được chết hiền lành như cỏ
mong là mơ bất chợt
đêm trôi


giấc mơ
về ngày mẹ sinh tôi
trong vườn lá chuối khô thô ráp
tiếng khóc chạm tiếng ve
khúc hát
trưa hè
sông dọc bờ quê
tiếng khóc lịm dần
rơi giữa cơn mê
rơi trong vườn bắp tẻ
rơi xuống trần gian một kiếp người


mẹ ẳm đầy vơi tiếng cười
chôn nhau tiếng khóc
cha gánh vải lên rừng
trĩu nặng bờ vai khổ nhọc
gánh cả đàn con thơ dại
đói nghèo
cha đi rồi
lều tranh một mái
mẹ một mình
sanh nở những niềm đau
giọt nước mắt đắng cay
ngày mẹ tôi trở dạ...


bất chợt nhớ ngày xưa đến lạ
mơ được một lần làm mẹ để sinh con




NGUYỄN LOAN

Đêm tâm linh

Ta đã chôn nụ hôn
vào hố sâu quên lãng
Đêm hóa vàng từ tiếng cầu kinh
Nỗi nhớ còn xanh
Sao nụ hôn thành khói?
Đêm dắt ra vào vùng thẳm tâm linh


Ai đập vỡ âm thanh
của gió núi mưa ngàn
Mà tiếng vọng u u... trầm buồn sương đục
Lời sám hối của tình yêu muộn màng buốt nhức
Rơi vào khoảng vắng tâm hồn như một nỗi cô đơn


Đêm
Thơ khoác áo nâu sờn
Cải trang người hành khất
Chìa tay xin chiếc lá làm bùa
Tái sinh lại nụ hôn từ cõi chết...




TRIỆU NGUYÊN PHONG

Phận đời
(Viết tại Trung tâm Ung bứu Bệnh viện TW Huế )

Trời quá ngái
đất lại thương
Nghẹn ngào búi tóc
rụng vương lệ tràn
Phận đời côi cút trần gian
Lập lòe sáng tối hắt ngang đèn chiều


Nhớ thời
tóc xõa lưng eo
Chừ ngồi chải gió buồn thiu thỉu buồn
Tóc thề nửa búi nửa buông
Cứ mường tượng nhớ
cứ thương tiếc hoài


Một thời
Tóc xõa ngang vai
Với người khắp nẽo đường dài ước mơ
Tóc xưa xanh mượt vai chờ
Mái tình vỗ sóng bến bờ tháng năm


Bây chừ
mọi thứ bằng không
Chiều hoang mang nắng
ngồi hong ngậm ngùi
Trước ta là cả một trời
Sau ta
trần thế nói lờ hư vô...


(SH309/11-14)







 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • HOÀNG VŨ THUẬTBài hát trong bóng đêm

  • Nguyễn Khoa Điềm - Hoàng Phủ Ngọc Tường - Lâm Thị Mỹ Dạ - Trần Hạ Tháp - Lê Tấn Quỳnh - Nguyên Quân - Đức Sơn - Nguyễn Văn Quang - Lê Ngã Lễ - Lê Vĩnh Thái - Nguyễn Xuân Hoàng - Minh Đức Triều Tâm Ảnh - Hạ Nguyên

  • Anh Ngọc - Lâm Thị Mỹ Dạ - Nguyễn Thị Hồng - Phạm Tấn Hầu - Phạm Đình Ân - Phạm Hồ Thu - Trần Hoàng Phố - Vĩnh Nguyên - Hải Vân - Trinh Đường - Hoàng Minh Nhân - Hoàng Nhuận Cầm - Trịnh Trang Quỳnh - Đỗ Hoàng - Lê Nguyên Hồng

  • Vĩnh Nguyên - Trần Thị Linh Chi - Lưu Ly - Triệu Nguyên Phong - Tây Linh Phạm Xuân Phụng - Ngàn Thương - Từ Nguyễn - Trần Tịnh Yên - Tuệ Lam - Lê Huỳnh Lâm

  • Nguyễn Xuân Sanh - Trần Mạnh Hảo - Ý Nhi - Võ Văn Trực - Văn Tăng - Trần Hải Sâm - Thúc Hoàng - Quốc Minh - Trần Hữu Lục

  • Trần Trình Lãm - Châu Thu Hà - Nguyễn Tiến Chủng - Trịnh Hải Yến - Khaly Chàm - Nguyễn Quang Hưng - Huỳnh Ngọc Lan - Đông Hương

  • LTS: Phan Duy nhân là bút hiệu của một nhà thơ quen biết với bạn đọc trẻ miền Nam từ đầu những năm 60. Tên thật là Phan Chánh Dinh sinh năm 1941 quê xã Triệu Thượng, huyện Triệu Hải, Bình Trị Thiên, trưởng thành trong phong trào đấu tranh yêu nước của sinh viên Huế. “Thư gửi các bạn sinh viên” của anh in ở tuần báo Sinh viên Huế năm 1964 có thể xem là bài thơ mở đầu cho dòng thơ ca tranh đấu của tuổi trẻ đô thị miền Nam trong tù (Côn Đảo 1968-1973) và sau ngày giải phóng Phan Duy Nhân vẫn tiếp tục sáng tác, dù ít xuất hiện trên báo chí.

  • LTS: Hoàng Vũ Thuật, hội viên Hội Nhà văn Việt Nam sinh năm 1945 ở Lệ Ninh - Bình Trị Thiên. Xuất thân là một giáo viên, sau chuyển qua làm công tác văn nghệ. Bạn đọc đã quen tên anh trên các mặt báo, tạp chí Trung ương và địa phương. Tập thơ “Những bông hoa trên cát” xuất bản 1980 đã khẳng định bước đi ban đầu khá vững tay của anh.

  • THANH THẢOKhối vuông ru-bích

  • Lý Hoài Xuân - Nguyễn Loan - Trương Kiến Giang - Xuân Diệu - Chế Lan Viên - Nguyễn Hới Thọ - Nguyễn Hoa - Nguyễn Hữu Quý - Dương Toàn Thắng

  • ĐINH CƯỜNGCào lá ngoài sân đêm

  • Đức Sơn - Nguyễn Trường - Phan Lệ Dung - Nguyễn Đông Nhật - Kiêm Thêm - Nhất Lâm - Nguyễn Man Kim - Phạm Thị Điểm

  • Thu Bồn - Nguyễn Duy - Ngô Thế Oanh - Nguyễn Thụy Kha - Thế Dũng - Đỗ Văn Khoái - Mai Văn Hoan

  • NGUYỄN NGỌC PHÚBuổi sáng

  • LƯU QUANG VŨ...Và anh tồn tại

  • LƯU TRỌNG LƯCó những vườn

  • NGUYỄN VĂN DINHCây Huế Trong vườn Bác

  • Văn Lợi - Tôn Nữ Thu Thủy - Võ Quê - Phạm Hữu Xướng

  • LTS: Trần Thị Hiền sinh ngày 4-9-1955 tại Bình Trị Thiên. Chị là cây bút nữ có nhiều triển vọng. Thơ Trần Thị Hiền hồn hậu, trong sáng, tinh tế. Chị là người viết nhiều về đề tài lâm nghiệp. Trong hai cuộc thi của Bộ lâm nghiệp, Trần Thị Hiền hai lần được trao giải thưởng.