Thanh Thảo - Lý Hoài Xuân - Dương Thành Vũ - Tuyết Nga - Lê Minh Quốc - Nguyễn Hữu Quý - Trần Văn Hội - Nguyễn Duy
Khúc nhạc sông Hương - Ảnh: Sĩ Sô
THANH THẢO
Gởi Iuri Bônđarép
Ta đi qua những rung chuyển vô tình
không máy gì ghi được
con người ta nhiều lúc như phát cuồng
nhiều lúc ngồi lặng im bất lực
những ngôi nhà mọc lên như tia chớp
những vật dụng tiện nghi liên tục đổi dáng hình
những cặp vợ chồng ly hôn như cơm bữa
những người già mỗi phút mỗi già thêm
đường phố sạch hơn nhưng sông suối bẩn hơn
đến biển cả cũng chứa đầy chất thải
ta đầu độc cá rồi ta ăn cá
vòng luân hồi này Đức Phật cũng chào thua
có những kẻ điên rồ tới mức
toan biến vòm trời thành bãi rác khổng lồ
cho cái nhìn con người trở nên thô lỗ
không còn cổ tích không còn thơ
những gì dịu dàng sâu kín nhất
cứ phơi ra như lộn trái túi quần
tất cả đều phải là cụ thể
"âm nhạc xong ngay" "điện ảnh ăn liền"
và tượng đài những mẫu người thành đạt
đứng câng câng trong tâm trí mỗi người
còn những ai băn khoăn khắc khoải
những Hăm lét ngày xưa bỗng chốc hóa trò cười
phải nhân loại bây giờ điên đến vậy?
tôi có thấy ít nhiều nhưng tôi không tin
vì tôi tin mãi mãi con người là bí mật
mãi mãi chúng ta không đi hết bản thân mình
7-1985
LÝ HOÀI XUÂN
Nghĩ về Bát-sa-na
Sống cho thực là người đâu phải dễ
Bát-sa-na ! (1)
Tôi ngưỡng mộ tên người
Không phải vì người ở nơi thoát tục
Để tìm ra "quy luật của muôn đời"
Người là người
Bởi người không xa lạ
Với những gì thuộc về con người
Chẳng bao giờ tim lạnh lùng sắt đá
Trước tình yêu và đài hoa tươi!
Người là người
Nên mọi điều đau khổ
Cho con người, người không thể yêu
Bô phải ném đầu tên hối lộ
Lời coi khinh "tặng" kẻ hám tiền.
Sống cao thượng
Nhưng vô cùng gần gũi
Giàu ước mơ
Mà rất thực
Không xa
Người không ngại áo quần mình dính bụi
Chỉ mong ngày mỗi đẹp thêm ra
Đời cũng cần có lần ốm nặng
Để hiểu thêm mọi lẽ trên đời (2)
Nếu yên thân nơi mặt hồ phẳng lặng
Đâu dễ mà biết được sóng trùng khơi!
----------
(1) Tên nhân vật đảng viên cộng sản trong "Quy luật của muôn đời" của Đum-bát-zê (Liên Xô)
(2) Ý câu nói của Bát-sa-na
DƯƠNG THÀNH VŨ
Viết từ sớm mai
Buổi sớm tôi thức dậy cùng tiếng chim cà lơi hót trên đọt tre
Bên ngoài khung cửa sổ bình minh ửng hồng hơi thở đất đai
Nụ hoa dây leo tím ngát,
Trái bưởi nám vàng
Sự bắt đầu ngọt ngào đến vậy
Lẽ nào tôi chẳng cảm thấy điều chi
Lẽ nào tôi không thể mến yêu anh hàng xóm nghèo
đang đắp nền nhà trước mùa mưa lũ
Tôi tưới nước cho cây đậu quyên đang ra hoa
Tình yêu không bắt đầu từ việc loại trừ những con bọ xít
Ngắm trái xanh mơn mởn
Tôi có đủ niềm tin để hiểu về hạnh phúc
Về nụ cười.
Như tin sự mong mỏi của con tôi về tôi.
Tôi yêu cuộc đời từ tình yêu con người cụ thể
Hương sắc của hoa,
Tiếng hót của chim
Yêu sự sống cựa mình trong vỏ trứng
Trong hạt đậu nảy mầm
Yêu hành tinh này quay lơ lửng giữa vũ trụ vô cùng từ tình yêu đất đai
Và bầu trời có mưa có nắng
Vỹ Dạ 24-7-86
TUYẾT NGA
Huế
Ngỡ như không còn đến cả hơi thở nữa
Tất cả tan lan trong thinh vọng những ngôi chùa
Vạt áo mỏng bay đến mềm cả nắng
Bạn dẫn tôi về thăm Huế của ngàn xưa.
Cứ như tôi không vừa từ chỗ phố trước nhà ga
Nơi mẹ bán bánh bèo em đi rao nón
Những con tàu ngang qua những con tàu dừng đỗ
Hàng chở về bụi bặm lối ngoại ô.
Cứ như tôi không vừa qua quãng đường bia Quốc Học suy tư
Chân rối trước những ánh nhìn tíu tít
Trang giấy bay trong tiếng cười tuổi học trò lấp lóa
Chim cánh màu chộn rộn dưới vòm cây.
Cứ như là cuối bến , chỗ dòng sông
Tôi không gặp con đò mảnh mai một thời phiêu dạt
Người phụ nữ ru con mắt cười mà ứa lệ
(quá khứ dễ gì quên dù năm tháng chẳng vụng về)
Như không có thời gian, chẳng còn khoảng cách
Huế bây giờ nơi những mái chùa cong
Tôi gặp sông Hương trong ngọt lành tiếng nói
Trong bình tâm kiên nhẫn giọng chuông chùa
Sen chỗ bùn lên tinh khiết đến bất ngờ
Bạn vừa nói điều gì trước Khiêm lăng tôi không hiểu nữa
Có một thời những ông vua biết không dễ gì được nhớ
Đã gửi mình vào trong những sáng tạo của nhân dân.
Trong mỏng mảnh màu mây
Dịu mềm sắc lá
Huế hiện ra thanh thoát đến ngỡ ngàng
Gần gũi lắm mà sao xa xưa thế
Xin đừng vội vàng kẻo nón mỏng sẽ bay đi.
1985
LÊ MINH QUỐC
Chị
Con sông chiều nào hoa tím
Bập bềnh câu hát dân gian
Em nhớ chị thời con gái
Làm duyên mặc áo lụa vàng
Nắng mới trong vườn quê ngoại
Tiếng chim ngày ấy còn xanh
Chị ra cầu ao vo gạo
Nụ cười xao xuyến long lanh
Em nhớ buổi chiều tan học
Chơi ru rách áo chị buồn
Đêm ấy chong đèn chị vá
Chim chuyền nhành lá run run
Cuối năm bập bùng ngọn lửa
Em nằm trên cỏ nhìn trời
Chị kể em nghe cổ tích
Xôn xao một cánh hoa rơi
Mùa xuân chị mang áo mới
Qua sông gió lạnh trời chiều
Trong em pháo hồng xao xác
Chị về cuối bến tình yêu
Mười năm vô cùng xa lắc
Tình cờ bắt gặp cánh hoa
Chị ơi! Em đi đánh giặc
Nhớ chị là nhớ quê nhà.
NGUYỄN HỮU QUÝ
Cây của bà
Bà ơi! Bà đã đi xa
Cây na, cây thị.. của bà còn đây!
Trái làng thơm giữa lòng tay
Tưởng chừng thơm cả những ngày đã qua.
Lui cui cái dáng của bà
Bắt sâu, nhổ cỏ, chăm hoa, nâng cành
Của ngon bà đã để dành
Cho con, cho cháu trọn phần mai sau!
Gia tài bà có gì đâu
Những câu chuyện cổ, cơi trầu, trái cây
Ngày nắng nôi, buổi heo may
Đi xa, về gặp dáng cây nhớ bà!
Ở trong cây đó đâu xa
Lời bà khuyên nhủ dặn dò cháu con:
- Ở đời giữ lấy tiếng thơm
Đừng như kẻ ác bon chen hại người
Ở hiền thì gặp hiền thôi
Chăm cây, cây lại cho người trái cây…
Vườn xanh hoa trái thơm đầy
Lời bà trẻ mãi giữa bầy cháu con!
TRẦN VĂN HỘI
Lục bát giữa vườn cây
Níu cành cây nở chùm bông
Tiếng chim rơi khẽ nắng không tới mình
Ô hay, cái gió vô tình
Để hương trái chín lung linh mắt người
Đầu tay, tôi hái nụ cười
Làm sao ôm hết sắc trời lá xanh
Nghe như chìm giữa âm thanh
Khơi trong gạn đục để dành cho nhau
Trong tôi còn lại mai sau
Bóng râm đời có bạc màu nắng mưa
Ngồi đây ngày đã xế trưa
Tuổi tôi, tuổi trái ngọt chua mấy lần.
1986
NGUYỄN DUY
Cầu vồng
Sóng bể chiến tranh còn say tới bây giờ
Thuyền đánh cá ngày ấy toàn con gái
Tôi say ngất ngư, vật vờ trên đống lưới
Một trời sao mưa lấm tấm giọt vàng
Bừng tỉnh - cơn mưa vàng đã tạnh
Tôi lềnh bềnh đỏ ối bình minh
Kỳ diệu thay
Có một nhịp cầu vồng bắt ngang ban mai
Vắt ngang tôi
Bắp chân trần thon thon lấp lánh vảy cá
Nhịp cầu ấy không bao giờ sụp đổ…
Mùa xuân 1986
(SH21/10-86)
LTS: Trại sáng tác Văn học Nghệ thuật của Ủy ban toàn quốc Liên hiệp các Hội VHNT Việt Nam tại Cố đô thơ mộng đã bế mạc cách nay hơn 1 tháng. Trong ký ức của Huế bây giờ là một khoảng trống mênh mang tình mà “loài - thi - sĩ” đã giăng mắc như những dấu lặng không thể mờ phai trên hình hài từng nẻo phố… Sông Hương trân trọng giới thiệu chùm thơ rút từ hơn 100 tác phẩm ở Trại viết Cố Đô.
Có thể ngày mai cỏ sẽ mọc đều hơnDưới bước chân mình anh sẽ nghe nhịp đời tan chảyEm định cư trong những ký ức thời gian nhập nhòe mùa phượng đỏMột góc Huế bình yên Thiên Mụ nắng chan vàng
Người gieo mùa thu trong thành phố bỏ đi rồibỏ hoang công viênbỏ hoang những con đường thông thốcbỗng thấy lạ những mặt người, lạ trời, lạ đấtcòn mỗi ngọn heo may bạn cũ dẫn đường
...Trăng non hé cửaCuội lẻn thăm nhàMây ôm chăn cưới, ru giấc CuộiVà...
Có những mùa hè không nắngvà mùa thu không trăngthời gian đi trên những lối mòn không thể thấy.
Thời mặt đất thiếu mênh môngCá nhân lang bạt chân trầnChạy tích cực trong mọi hình thức
Ta đã sống, và ta còn sốngCháy hết mình vì phẩm giá kiếp ngườiTa đã trải vô vàn cay đắngNên bây giờ đời càng đẹp gấp đôi
...Sao nhiều việc vẫn còn im lặng đáSức ỳ nào?Sao nhiều việc không bén nhanh như cứu hoả...
Tặng Hoàng HưngCó thật ông đấy không?Vừa đi vừa đếm bướcNhững bước trầm trên trảng cátMột bước lên, lại một bước lùi về
...Âm dương day trở cuộc sinh thànhMùa tinh tú phong phanh...
Nước cuộn xoáy chỗ sông tìm gặp biểnHãy còn nghe hương cỏ THẠCH XƯƠNG BỒ Nơi cuối sông nhớ về nguồn khắc khoảiSông hiền hòa nên được gọi sông THƠ...
Những đàn bà không chồngNhư những chiếc mâm cổLặng lẽ đầy rêu phong
Kêu sớm, kêu chiều, kêu cả hoàng hônKêu bồ đề xanh (*), kêu tượng đài trắngKêu buốt lá kim trên cây mọc thẳngTiếng kêu nhức nhức Trường Sơn.
...dòng sông quê mang chuyện tình trôi mãisông ơi...
Lê Vĩnh Tài sinh tại thành phố Buôn Mê Thuột, hội viên Hội văn nghệ Đắc Lắc. Năm 1996 anh có mặt trong tập thơ “6 ô cửa sổ” cùng với 5 tác giá trẻ Đắc Lắc; Và là đại biểu chính thức dự Hội nghị những người viết trẻ toàn quốc lần thứ V (1998).Thơ Lê Vĩnh Tài đẹp và buồn, bảng lảng như một tiếng gõ cửa mơ hồ, để lại những ngấn sóng xao xuyến trong lòng bạn đọc.
Con đẻ của Khánh Hoà nhưng là con dâu của Huế. Lê Khánh Mai tốt nghiệp Thạc sĩ khoa học xã hội và nhân văn, hiện là Tổng biên tập tạp chí Nha Trang. Ngoài 4 tập thơ và 1 tiểu thuyết đã xuất bản, Lê Khánh Mai còn có nhiều thơ in trong các tuyển tập khác.Thơ Lê Khánh Mai lành mà gợi, róc rách giữa hai dòng truyền thống và hiện đại, dùng dằng giữa hai nẻo hiện thực với mộng mơ...
Sinh 1954 tại Nghi Lộc, Nghệ An. Hiện là công nhân ngành in ở Huế. Hội viên Hội Nhà văn Thừa Thiên Huế. Tác phẩm đã xuất bản:- Lá thời gian- Tinh khôi- Chàng ca sĩ bình minh
Sinh ngày 29 - 05 - 1978 tại HuếNguyên quán: Đồng Hới - Quảng BìnhĐại biểu Hội nghị những người viết văn trẻ Việt Nam 2 lần V và VIHiện đang công tác tại Khoa Ngữ văn - ĐHSP HuếTác phẩm: Thơ “Khi em mười chín”- NXB Thuận Hoá 1998.
Tưởng chừng như dòng sông trôi chật hương bòng, hương bưởitưởng chừng như con đường quen, quen tựbao giờhình như tôi đã có lần tiền kiếpđêm thiên hà vỡ một ánh sao rơi
Có gì mà nhớ quêGặp sông nhìn đăm đắmThương bên lở bên bồiLo quê mùa nước lớn