Nguyễn Trọng Tạo - Phùng Tấn Đông - Đỗ Xuân Thu
"Khoảnh khắc" - tranh của HS Nguyễn Võ Trí
NGUYỄN TRỌNG TẠO
Uống rượu với Nguyễn Du
Vẫn chén vẫn be mà ông thì đi vắng
Vào núi Hồng săn nai hương?
Sang Trường Lưu hát giao duyên cùng phường vải?
Cô gái quán Tiểu Khê mời tôi uống rượu
Một chén một be đợi ông về.
Tôi đợi đến tận khuya
Nghe câu Kiều bạc tóc
Mình thương mình xa xót
Hoa lê rụng cuối vườn
Ông vẫn đi cùng thập loại chúng sinh
Khóc thương từng con chữ
Con chữ như phận người
Lập lòe trong cỏ
Con chữ như tên nỏ
Bắn vào nỗi u mê
Ông vẫn đi
250 năm không nghỉ
Nàng Kiều sống cùng ông
Hương cuối mùa thơm mãi
Sông Tiền Đường vẫn chảy
Sóng động bến Giang Đình
Vẫn còn đó Thúc Sinh
Vẫn còn đây Từ Hải
Gã bán tơ sống lại
Mụ Tú Bà hồi sinh
Giật mình mình lại thương mình
Thương cây bút bị đòn roi bao đận…
Vẫn quán Tiểu Khê tôi đợi ông đến sáng
Nghe tiếng ông văng vẳng:
“Có rượu cứ nghiêng bầu” (*)
Hình như tiếng ông phát ra từ pho tượng
Còn ông vẫn đi
Đi mãi
Chẳng cúi đầu
Be rượu cạn lúc nào
Chén rượu cạn từ lâu
Bao giờ
Dù có
Mai sau…
Hà Nội, 30/8/2015
.......................................................
(*) Thơ chữ Hán của Nguyễn Du: “Hữu tửu thả tu khuynh”.
PHÙNG TẤN ĐÔNG
Ghé nơi ở cũ
Về ngang một trưa tiếng chửi thề tiếng nẹt pô xe máy gã chồng
ghen tiếng khóc câm người đàn bà
Ngày nảo tháng nào năm nao không nhớ
Chỉ nhớ mấy dòng kết luận bác sĩ trên bệnh án của anh của em của ai kia
Trơ khấc lầm lì tàn nhẫn
Rồi con tàu hộc khói lao đi
Những mặt người trôi trôi đớn đau ô cửa
Những người đưa tiễn rồi trở về hay còn đi những đâu không thể biết
Hàng cây bên đường vẫn ra lá non gió vẫn thơm mùi thịt da con trẻ
Rồi biển nữa
Đầm phá nghiêng nghiêng say nắng
Mây trên cao vẽ một mặt người
Trẻ trung tự tin cười cợt
Về qua một bến sông xóm cũ đã thị thành
Không một bậc đá đổ xuống dòng sông những bờ tóc xõa
Một biển người gầm gào mặc cả cầm cố bán mua cầu kinh ra lịnh
Chợt khuya cửa đóng then cài
Vẫn con tàu hộc khói lao đi
Ồ em vẫn trưa xưa
Trơ khấc lầm lì tàn nhẫn
ĐỖ XUÂN THU
Dạ thưa…
Dạ thưa… ngọt thế sông Hương
Chuồn chuồn mắc phải tơ vương rối rồi
Còn đang thao thiết dòng trôi
Mà sao đã vội bồi hồi nhớ nhung
Dạ thưa… e ấp thẹn thùng
Để cho gỗ cũng cháy bùng khát khao
Dạ chi dạ ngọt dạ ngào?
Hình như đá cũng chênh chao Ngự Bình?
Dạ thưa… con mắt đa tình
Ngây ngô tôi chẳng biết mình là ai
Em cười như đóa hoa mai
Bao nhiêu thành quách đền đài ngả nghiêng
Dạ thưa… bình yên… bình yên…
Dịu dàng Huế
Dịu dàng em
Dịu dàng…
Em hò mái đẩy tôi sang
Trăng thu in bóng mơ màng sông Hương
Xin đừng “dạ” nữa, Huế thương!
Một “dạ” thôi cũng trăm đường khổ tôi
Đã đi khắp ngược cùng xuôi
Phải lòng Huế
Ở lại rồi!
Dạ thưa!
Ngày 15/9/2015
(SH320/10-15)
HUỲNH THUÝ KIỀU
NGUYỄN THỊ HẢI
KIM QUÝ
LÊ THÀNH NGHỊ
Nguyễn Đức Tùng - Lê Hoàng Thảo - Đỗ Tấn Đạt - Trần Văn Thiên - Nhật Chiêu - Vũ Dy - Hoàng Thu Phố - Trần Thu Hà
TRẦN PHƯƠNG KỲ
TRẦN TỊNH YÊN
TRẦN THỊ HUÊ
PHẠM THỊ NGỌC LIÊN
Nguyễn Thiền Nghi - Nguyên Hào
Nguyễn Hữu Phú - Lâm Hạ - Lâm Tẻn Cuôi
LÊ VI THỦY
TRƯƠNG ĐÌNH PHƯỢNG
Từ những cảm trạng thường nhật đặt trong sự giao cắt với đời sống nay lại được quy đổi thành những cảm thức khá chân thật đặt trong những rung chấn thì thầm của tâm cảm, thế giới trong thơ của Nguyễn Thúy Quỳnh hiện lên với những sức sống động cố hữu của nó.
PHAN VĂN CHƯƠNG
NHƯ QUỲNH DE PRELLE
TRẦN QUỐC TOÀN
Hồ Tấn Phong - Nguyễn Loan - Hà Nhật - Nguyễn Minh Khiêm - Bạch Diệp - Ngàn Thương - Phan Lệ Dung - Nguyễn Hới Thọ - Lê Viết Xuân - Nguyễn Thiền Nghi
Nghiệm về sự chết qua từng nhịp thở mong manh, không dễ ai cũng lặng chừng thấu cảm. Người thơ thấy bóng đêm khi vầng dương rạng rỡ và cái đầu nghiêng hẳn về một giấc mơ.
Tác giả trẻ Đặng Thiên Sơn soi vào tưởng tượng hầu tìm kiếm bản thể khác của đời sống, lặng lẽ như tiếng dế đêm thâu, như ánh sáng đom đóm chiếu xuống tuyền đường ký ức.
Sử Khuất giới thiệu
Nguyễn Hoàng Thọ - Phùng Tấn Đông - Đỗ Quyên - Hà Văn Sỹ