Thơ Sông Hương 08-2020

14:36 31/08/2020


Quỳnh Nga - Phạm Hiền Mây - Np Phan - Lưu Xông Pha - Phan Duy

Tác phẩm "AN" (màu nước - 2020) của HS Đỗ Hiền

QUỲNH NGA

Hương đồng bằng

Nhặt mùi hương tháng giêng
Ướp xanh trên nhành cỏ
Hôm con sông quên trôi
Đi vòng qua cánh đồng gió biếc
Nghe những hạt sương rơi từ vòm mắt ướt


Nghe mùa thu vừa thức giấc gọi tên
Nghe tuổi nào trên vạt áo lam cánh chuồn chuồn kim
Những lọn sóng đồng tâm cứ đuổi nhau về xanh ký ức
Những đóa sen trong gió cứ vọng về ung dung nở thực
Nở bềnh bồng trên đầm lầy ngát hương
Mặc mùi bùn xưa ngái ngủ


Con ếch xanh trốn vào gốc hoài niệm tôi
Mơ thành hoàng tử
Gọi giấc trăng lên từ một huyền thoại em về
Con sông nào cứ chảy cồn cào như mắc phải bùa mê
Hôm em gieo nụ nhớ gieo chùm thương từ đầu nguồn sợi tóc


Hương mạ non và mùi ngãi trầm của một đêm lại mọc
Từ khoảnh khắc tôi nghe câu kinh trổ hoa
Lạ lẫm những đóa dạ đề
Đêm tôi mơ
Những giấc mơ phát quang kỳ ảo
Đêm. Một tôi và loài dạ thảo
Lắng nghe lời tiên tri của gió
Phía đồng bằng em
Mùa tháng giêng nồng nàn xanh.




PHẠM HIỀN MÂY

Trắng tay trời khói bay

chốn đi về đã hắt ngời
quái ngày nắng bóng rã rời sông trôi
sóng qua bọt vỡ tàn phôi
vất vơ nước ngọn buồn đôi lá chìm


mạn đông cổ độ im lìm
lối tây thiên lý dấu tìm nổi nênh
dốc mây chiều xuống chênh vênh
nẻo trăm năm gió sầu mênh mông đời


nỗi muôn nghìn mảnh cõi vời
với ôm vào trắng tay trời khói bay…



Chốn về...

đã nghe gió nỗi ngổn ngang
trải cô đơn lá chiều đang đất trời
đã cơn bụi cát thênh ngời
trắng nghi ngút lối mây vời gót qua


yêu đi hạnh phúc rồi xa
thương đi mộng thoắt rời ta sớm ngày
cho nhau chút nữa môi này
thêm nhau chút nữa mắt bày khói lan


chốn về bước nhẹ trần gian
tiễn trăm năm khép buồn mang kiếp người…




NP PHAN

Biến khúc thời gian

sẽ có một lúc nào đó
chúng ta sẽ phải tìm về con đường đã từng qua
ở đó có dấu chân thời gian
cơn gió màu xanh lá
thổi qua nửa chừng xuân
bỗng hốt hoảng ngoái nhìn
bầu trời phía sau lưng
đã rực lên một màu hoang dã


bằng cách nào đó
có thể em sẽ nhặt được
tiếng ca đã từng rơi trên thảm cỏ hồng
bình minh thì rất vội
dòng sông đã bỏ đi rất xa
chỉ còn lại cây cầu
chơ vơ cùng tháng năm rời rã


dù thế nào
em cũng sẽ nhận ra
trong dòng âm thanh bất tận kia
có tiếng thầm thì của bông hoa đã úa tàn
nói với em những điều em chưa từng nghĩ đến
dội vào tâm thức
những sớm mai phù vân


thời gian sẽ song hành với chúng ta
để nâng niu những mảnh vỡ ký ức
ánh trăng xanh vô tình
rơi xuống vạt áo em
gợi mở một mùa thu huyền hoặc
những giấc mơ rối bời
lấp lửng sầu đông




LƯU XÔNG PHA

Người dưng

Người dửng dưng chỗ tạm dừng
Tay đưa tóc với ngập ngừng môi thơm
Cháy vèo giấc mộng lôm côm
Khói đâu cay mắt mà ôm tro tàn


Vò tơ rối cọng tơ vàng
Từ khi chung lối, bàng hoàng từ khi
Cổng nhà rao bán vu quy
Người dưng bỏ nước lã đi giang hồ


Đêm trường mài một câu thơ
Ảo vồ dập trước, thực ngờ nghệch sau
Ước gì bán được chiêm bao
Mua người dưng lại cùng nhau mơ hồ




PHAN DUY

Trong một chiều mưa

1.
mưa thịnh soạn buổi chiều mỏng dính
gió lay
một khúc sông
trắng ngần
2.
con muỗi chần chừ không chích
lập lờ chiều để ngứa
trên tay
góc bếp gọi lần gạo nở
tiếng sôi
phỏng rộp cây mưa giòn
3.
em có về lau tạm vết son
chùi mắt khói mà thương lời củi cháy
đã đi qua mấy lần như vậy
có nghe dột lòng mình
một tiếng
mưa
4.
đơn giản chiều đơn giản nhớ nhung treo
lọ bám tay em có giật mình
xấu hổ
cũng là mưa
một chiều mưa rất phố
có chợt thèm
nghe tiếng cơm sôi
5.
để củi ướt bếp về mịt mịt khói
soạn lại
lòng ta
vừa dột bấy mong chờ.


(TCSH378/08-2020)




 

 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • Chừng hoa hồng kiếp trước đã                                           hoa khôi và hoa lựu cũng từng là đốm lửa

  • Cánh đồng tuổi thơ gặt gió heo mayNgày cưỡi lưng trâu, diều trăng                                             đêm thả

  • Hoang vu. Đêm màu xanh trở dạ. Đom đóm lập loè ma trơi. Lũng sâu mưa khóc. Sáng ra rừng lộng lẫy triệu chồi non. Tôi ca vui trong nắng.

  • Giọng nói chỉ còn thoang thoảngđồng cỏ hoa vàng

  • Chợ hoa phiên Tết thêm đôngNgười xinh bán cúc bán hồng khéo chưa?

  • Trên thiên đường ai biếtBao kiếp người kiếm tìm

  • I. Đôi khi nhơ nhớ trong đời... Điều gì không rõ đã rời vuột điRồi buồn chẳng hiểu buồn chiCứ ngơ ngẩn tựa phân ly -                                       một người...

  • Mong manh đi qua những tiết mùaHương từ lụa trắng của nghìn xưa

  • Và cuối cùng y đã đến ngồi vào vị trí của mình, xếp đặt lại đồ đạc trong căn phòng.Y đã tìm thấy một chúc thư.

  • Đốt một nén hương trầm bên mâm ngũ quảMơ hồ nghe gà gáy trên môi ngườiTiếng gà le te gọi tôi đi chợ Tết

  • Anh cứ nghĩ ấy là hạnh phúcQua dốc Đồng Lào mưa như trútBần bật hoa mưa bần bật oàMột trời hoa vây kín hai ta

  • Mắt xưa có là chiếc láVỗ vào mưa ru dáng ngườiChắc ta có lần dối tráMôi đau rét tím nụ cười

  • ...Trong khốn cùng cô đơnhạnh phúc lại trở về...

  • Bầu trờiBắt đầu nhiễm lạnhNgoài đồngThưa thót tiếng chim...Rơm rạ... có mùi ẩm mốcCon chó buồn, ngáp vặt ngoài hiên?

  • Lúc nào cũng chỉ một mìnhCho dù được sống bên anh - cuối đời

  • Tặng VânKhi em là dòng sông ám ảnh khôn nguôi đang trôi trên đôi bờ thácloạn thì những câu thơ rã rời, những mảng màu u tối bất lực, những tháng ngày tả tơi đang quất vào anh như một ngọn roi bởi vì em vừa gần gũi, vừa mãi mãi xa xôi như một tinh cầu.

  • Một lần em vô ý đánh rơiTôi nhặt vội nụ cười bên giếng nướcChợt bắt gặp lòng mình hồi hộpPhút lặng người giấu kín vào trong

  • ...Ai khao khát ngủ trên đỉnh                                         Vinh QuangXin chớ vong ân quên lãng mọi điều...

  • LTS: Hội viên Hội Nhà văn thành phố Hồ Chí Minh. Hiện là Trưởng  ban Văn hoá - Nghệ thuật báo Thanh Niên. Đã viết và in nhiều tập truyện ngắn, tiểu thuyết, tạp bút.Nếu dựa vào đó để xưng tụng” thì có lẽ với Nguyễn Viện, thơ chỉ là “tay trái”. Song tay trái mà rất “gân guốc”, đáng nể lắm. Sông Hương xin trân trọng giới thiệu một chùm thơ mới của Nguyễn Viện để bạn đọc cùng “ngự lãm”  có đúng vậy không.                                                                                           SH.

  • Sinh năm 1965 tại HuếLà giáo viên THPT ở Krông Pắc, tỉnh Đắc Lắc.