Nguyễn Thanh Hải - Đỗ Thượng Thế - Trần Kiêm Đoàn - Hữu Văn - Lê Minh Hải - Phạm Ánh - Phan Văn Chương
Tác phẩm “Phố Mùa Thu” của họa sĩ Nguyễn Mạnh Hùng
NGUYỄN THANH HẢI
Treo trung thu lên trí nhớ
Tôi xách trung thu của mình đi tìm chiếc lồng đèn ngày xưa
chiếc lồng đèn đã treo tôi vào tiếng trống đình quá khứ
những bụi tre gai buồn mọc trí nhớ lên trời
lâu rồi không còn nghe tiếng vót
em có bao giờ về nghe trung thu dỗ ngọt
lục giùm tôi tìm gốc gác chân quê
ngày tháng năm đâu có gì là trễ
ăn thua cuộc đời mình sớm muộn nhận ra
trăng bây giờ như những người già
đêm ra sân thèm tiếng đùa trẻ nhỏ
trong bình yên tiếng gì lung lay gió
như đứa nào gọi tên…
khi những sao trời bắt đầu thắp nến
là đêm manh mún nỗi buồn
mấy con đom đóm cũng treo những lồng đèn của mình lên trí nhớ
làng mạc bây giờ không còn ai cùng tôi đi xách trung thu…
ĐỖ THƯỢNG THẾ
Như là đăng đối
Sau tiếng gà bóng dơi dần nhạt loãng
Cánh vạc dịu nhỉu như chiếc bay
Trát về phía chân trời từng mảng mây ảo nét
Lửa lộng lẫy hành trình giai điệu mới
Ánh bếp mai tươi sốt tàn tro
Ở hai đầu giọt sương phập phồng phiêu phỏng
Đọt nụ cân bằng nách lá vừa đau.
TRẦN KIÊM ĐOÀN
Em ngủ trên lá sen
Em nhẹ như sương khói
Mơ hồ như khói sương
Bờ bên kia vời vợi
Đi một đời chưa tới
Hoàng hôn đã đến rồi
Về thôi em về thôi
Tóc mây pha màu bạc
Trầm hương xưa bát ngát
Đã bay lạc thiên đường
Trùng dương về gối đất
Những mùa xuân xanh tươm
Những mùa hè nắng gắt
Thu sang rồi cũng nhạt
Đông tới lạnh rừng băng
Có ai còn không mất
Đã về và đã tới
Giọt nước nguồn sông xưa
Cội nhớ nguồn hò hẹn
Không đi mà chẳng đến
Em ngủ trên lá sen
HỮU VĂN
Quang gánh đời mẹ
Mẹ về qua ngõ hoàng hôn
Gánh chiều gió thổi trắng cồn lau bay
Mùa đi trên những ngón gầy
Gót chân vướng ngọn heo may lỡ làng
Bóng nghiêng mòn lối thời gian
Lệch đôi quang gánh sảy sàng nắng mưa
Tiếng rao vọng phía ngày xưa
Thúng tre đựng những thiếu thừa tuổi thơ
Mẹ ơi năm tháng hững hờ
Tóc buồn phủ dấu mịt mờ bể dâu
Chợ đời bán nỗi cơ cầu
Áo nâu nhàu vết dãi dầu phôi phai
Đường về sương rụng đầy vai
Mẹ đi qua những rộng dài đa đoan
Cuối trời khuyết mảnh trăng thon
Tựa bờ vai mẹ khuyết mòn bão giông…
LÊ MINH HẢI
Tìm về
Tôi tìm về với đồng chiêm
Chuồn chuồn dẫn lối tới miền ấu thơ
Lạc vào trong những giấc mơ
Thị tròn cổ tích vẫn chờ vàng thơm
Tôi tìm về với rạ rơm
Lăn vào ký ức để ôm lấy mình
Tôi ra đứng ở sân đình
Mái rêu thủ thỉ tâm tình chuyện quê
Tôi tìm ra phía bờ đê
Chợt xanh mươn mướt lời thề hội xuân
Tôi tìm ra phía dòng sông
Vẫy vùng vào thủa tồng ngồng trẻ trâu
Lần hồi tìm lại mo cau
Thấy thời gian gội trắng phau tóc bà
Tìm về cơm muối dưa cà
Để nghe chân chất mặn mà vị quê
Đầu trần đội bóng rặng tre
Con trâu dẫn lối tôi về tìm tôi...
PHẠM ÁNH
Nếu cỏ cây biết buồn
Nếu cỏ cây biết buồn
Xin thấu lòng con suối
Qua thác ghềnh đau nhói
Nước vẫn xuôi mỗi ngày
Nếu cỏ cây biết buồn
Xin nghe chiều lặng lẽ
Mưa ngập lòng khôn nguôi
Trong âm thầm gió xé
Nếu cỏ cây biết buồn
Xin thương người lam lũ
Dòng sông nghiêng bến cũ
Thương con đò trong tôi
Nếu cỏ cây biết buồn
Đất nghìn năm im lặng
Thời gian tuôn mưa nắng
Biết nói gì cô đơn
Nếu cỏ cây biết buồn
Như vầng trăng tròn khuyết
Cõi nhân sinh hư thực
Nghiêng bóng buồn vào tôi
PHAN VĂN CHƯƠNG
Nấm mộ người xin ăn
Nấm mộ người xin ăn như chiếc nón cời
nghiêng bên nào cũng rách bươm vạt nắng
nghiêng bên nào cũng dầm dề mưa
đắng
lăn lóc mấy hòn
nắm cơm bố thí
ai bảo cõi âm hồn yên nghỉ
chẳng phải người lạ xa
là cố tổ nội ta
ruột rà bên ngoại
lang thang khắp dãi biên thùy
nấm mộ người xin ăn như chiếc nón cời
loang lổ vòng đời xoáy hình trôn ốc
cổ tích bước ra
ca dao bước tới
nhập nhòe thực ảo bóng quê nghèo
nghênh ngang mồ cao mả đẹp
tòa cao ốc bằng giấy chẳng đáng đồng tiền
rơi
nghi ngút khói vênh vang lễ nghĩa
bên lề
nấm mộ người xin ăn.
(TCSH366/08-2019)
Ngôn ngữ như một phương tiện truyền đạt thông tin, đối với thi sĩ, ngôn ngữ là công cụ để truyền cảm xúc của mình đến mọi người. Người làm thơ, điều quý nhất là cảm xúc. Nghệ thuật tu từ là phần kế tiếp để tác giả chia sẻ trọn vẹn cảm xúc của chính mình đến với mọi người.
(SHO). Người đã ra đi thật rồi
Đại Tướng Huyền Thoại của chúng ta – Đại Tướng Võ Nguyên Giáp
Người Đại Tướng Vĩnh Viễn, Người Đại Tướng Của Nhân Dân
NGUYỄN PHI TRINH
NGUYỄN DUY
Đặng Huy Giang - Nguyên Quân - Mai Văn Hoan - Nguyễn Miên Thảo - Phan Văn Chương - Phạm Xuân Phụng
NGÔ MINH
THANH THẢO
Ngàn Thương - Nguyễn Khoa Như Ý - Công Nam - Nguyễn Thanh Mừng - Nguyễn Văn Thanh - Phan Lệ Dung - Lê Ngã Lễ
HỒNG VINH
Dăm năm cuối của thập niên 90, tác giả Ngọc Khương nổi lên với những tập thơ viết cho thiếu nhi như Bim bim và mướp vàng, Cây đàn và bông hồng (in chung với con gái út Kiều Giang). Dạo đó thơ anh được các nhạc sĩ chú ý, tìm đọc và chắp cánh cho những bài: Em là gió mát, Búp bê cổ tích, tập đàn, Nhà cười thành những ca khúc “đứng” được với thời gian.
NGUYỄN MIÊN THẢO
VI THÙY LINH
ĐÀO DUY ANH
Tôi không có ý định vẽ một chân dung bụi bặm mang hồn cốt lãng tử của kẻ phiêu bạc muốn “đày đọa” hồn mình trong mọi ưu phiền phiêu linh chữ nghĩa. Tôi biết Phùng Hiệu “bị thơ làm” vì lòng anh vốn đa đoan, trắc ẩn với mọi thứ trên đường đời anh gặp.
Nguyễn Trọng Văn - Hồ Đắc Thiếu Anh - Nguyễn Giúp - Nguyễn Loan - Nguyên Hào - Vũ Thanh Lịch - Huỳnh Minh Tâm - Nguyễn Đạt - Đỗ Thượng Thế
TRẦN ĐÌNH BẢO
TRẦN THIÊN THỊ
Xuân Hoàng - Lưu Quang Vũ - Trần Khắc Tám - Trần Thị Huyền Trang - Văn Lợi
Lê Hòa - Nguyễn Man Kim - Trần Văn Hội - Vũ Thiên Kiều - Thảo Nguyên - Trần Phương Kỳ - Phạm Bá Nhơn - Phạm Thị Phương Thảo - Vĩnh Nguyên - Hoàng Ngọc Quý
HẢI KỲ