Thơ Sông Hương 08-13

19:25 31/08/2013

Ngàn Thương - Nguyễn Khoa Như Ý - Công Nam - Nguyễn Thanh Mừng - Nguyễn Văn Thanh - Phan Lệ Dung - Lê Ngã Lễ

NGÀN THƯƠNG

Chiều bản Đôn

Voi nặng nề cất bước
Trên vai gánh bao người
Chiều bản Đôn huyền thoại
Sương khói về chơi vơi

Cổ thụ nằm trên thác
Nghiêng dòng suối chênh chao
Màu Tây Nguyên cuồn cuộn
Lòng lữ khách nôn nao

Nhịp cầu tre lắt lẻo
Bắc qua gió ru hời
Như chút gì mời gọi
Sao em còn rong chơi

Ngồi trên hòn đá tảng
Nghe kể chuyện già làng
Giờ ông đà mãn kiếp
Còn đâu nữa thương mang

Chưa đi thì chưa biết
Nhưng khi đã đến rồi
Sao giống quê mình vậy
Vui buồn chỉ thế thôi




NGUYỄN KHOA NHƯ Ý

Lưng trời

Thuở bị mẹ bắt xa bà
Em đau buồn câm nín
Khóc với bóng đêm
Đỏ mắt những buổi tan trường
Đón em không phải người em mong nhớ
Ngôi nhà em trở về
Không có kỷ niệm tuổi thơ...
Nỗi đau quá lớn
Trái tim em thì bé dại
Sự quá tải
Khiến lưng trời cong xuống!...




CÔNG NAM

Mộng du

Nhớ em
Thương em
Rồi lại thương mình
Thương con đò nhỏ vắng tình trơ vơ
Bao nhiêu năm dìu câu thơ
Qua giông bão để...
ra bờ mộng du.




NGUYỄN THANH MỪNG

Đàn Âm hồn Huế

Cái vuông đất đặt ngai vàng
một đêm bỗng hóa tro than chiến trường
gươm mã tà súng lê dương
xả rồ binh lính truy cuồng thường dân


Nghìn xương vạn máu trụi trần
đầu lâu mép hói tay chân đáy hồ
câu vè thất thủ kinh đô
rơi bên chuông mõ nam mô cơ cầu


Gió đưa vong thảm phách sầu
lay cung Diên Thọ động lầu Ngọ Môn
cây hương chén nước bồn chồn
bên thành rũ bóng linh hồn mồ côi




NGUYỄN VĂN THANH

Nghiêng chiều
       Kính tặng quê hương Lộc Hà - Hà Tĩnh

Ngai ngái mùi hoa dại
Neo giữa hồn ta gần suốt cuộc đời
Nơi một thời
Bấm doạc mười ngón chân những ngày mưa
Bỏng rát chân trần ngày nắng hạ
Gánh nặng - không tìm ra nơi quay đòn gánh để trở vai
Mỗi lần vai mỏi


Thiêm thiếp những con đường
Hăng hắc mùi lá mục
Nặc nồng mùi phân gia súc
Những con đường ta gặp
Mỗi lần về thăm quê
Ngỡ ngàng đời vẫn thế
Quê ơi!
Chẳng dễ gì đổi khác


Chiều nay ta lạc vào miền mơ ước
Hoa cỏ may về đâu?
Những con đường mới đan nhau
Lấp lóa cười dưới nắng
Chiếc xe thùng chất nặng
Thôn nữ nghiêng nghiêng gom rác
                                    nghiêng chiều.
Những gì của xưa kia
Những gì của mai sau
Hòa quyện dâng tràn con tim trên con đường về xóm nhỏ
Ta giật mình
Quê ơi!
Người thay da đổi thịt tự bao giờ?




PHAN LỆ DUNG

Khoảng trời

Tôi về lại
một miền nhớ
chiều
và biển nước mênh mông
tôi bước đi
hàng cây gỏ nắng trên đầu
con đường đất đã lâu
ôm ấp dấu hang buồn
đẫm mùi dĩ vãng
lũ còng đá ra đi từ hôm trước.
Gió vẫn thổi hoang ngoài phá
đàn chim én dừng bay
chúng về đâu
Bên kia, rú
ệnh oạng xanh
à uôm gọi mẹ
thảng thốt nắng vàng trên cây
cô gái khuôn mặt buồn, đôi mắt biển khơi
nhìn tôi ấp úng
có con chim nào đang hót
lời quen
dịu
buồn
như muốn nói điều yêu thương chân thật
nắng chiều thấp thỏm chiếu qua xóm nghèo
vương mùi khói bếp


Dưới đầm
nước lên
lãng đãng lũ rong rêu trôi theo chiếc lá
bọn dế đù đỏng đảnh tập bơi
không quên
liu riu
hát lại bài ca nắng.


Tôi nhớ
khoảng trời
(chỉ riêng tôi
không ai biết).


Ngoài kia chiều tà...



LÊ NGÃ LỄ

Tắm bùn

Tắm bùn ướt cả sông quê
Mạch ngầm chảy
Giữa đôi bờ non thiêng
Chợt nghe âm vọng cõi riêng
Vách rừng ngẫu hứng
Bên triền sắc không
Hồn mây gió núi nằm nghiêng
Lắng nghe đất thở
Bên miền tịnh không
Nao nao vẽ vạt mung lung
Giao thoa với núi
Ngồi không một mình
Thả từng cọng nắng lung linh
Bùn thơm đất mẹ
Làm thinh ngậm cười
Lang thang mỏi kiếp rong chơi
Cộng nguồn lắng đọng
Bên trời tịnh yên.


(SH294/08-13)





 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • Tặng nhà thơ Lâm Hiểu Đông  Trời đang mưa mát câyQua công viên Thâm Quyến (*)- Cả thế giới trong nàyTựa bảo tàng bày biện

  • Tôi ra lệnh cho giao thừa dừng lạiThế kỷ XX khoan hãy ra điThế kỷ XXI đừng đến vội

  • Mùa thu hẹn ta về Hà NộiTa rong chơi quên cả lối vềMột mình phiêu lãng miền sơn cướcVui cùng trăng cụng chén sơn khê

  • Vô tư quá tôi trở thành khờ dạiNên chi lỡ hẹn một lời thề

  • Ba bông hoa mang đêm phi qua                                             vườn saoanh và em định mệnh dịu sángmở địa cầu trinh tiếtlửa quàng xanh yếm cổ mùa đông

  • Cơn lũ xoáy mòn vai mẹGiạt trôi manh áo em thơNhận chìm bếp lửaNhững hạt lúa không biết lội

  • Em huyền ảo với mùi hương hoa đạiVà trắng trong như một búp sen hồTôi lầm lỡ nói lời vụng dạiKẻ phàm phu tục tử đến sân chùa.

  • Người nghệ sĩ lang thangMùa xuân chạm khắc nụ cười                                    ẩn sâu trong từng ô vuông cửa khép

  • Ơi con chim nhỏ của ta ơiBão tố đêm qua đã dịu rồiNước nước vây quanh thành ốc đảoChỉ còn chim nhỏ với ta thôi

  • ...Ta chỉ là hạt bụiGiữa đất trời mênh mông...

  • ngày tình yêu chớm nởnhững bông hồng ngát hươngbây giờ hoa, em hỡicánh rã rơi lạnh lùng

  • ...Đàn bướm bay quaÔi những đàn bướm cứ bay qua vườn...

  • ...Bao năm dựngđá nằm chơi với rừng...

  • ...Bon chen lắm chỉ mệt ngườiHồn nhiên bố sống cuộc đời hiền lương...

  • Linh hồn đã bay...

  • ...Hoa giấy có màu sao không nói...

  • Có ai không? Tiếng kêu ném vào chiều. Mùa xuân im lặng. Nghe rõtiếng những mầm cây cục cựa. Thì ra chiều này chưa gió ở hoàng hôn.

  • Tôi đi về phía cánh đồngBất chợt nghe tiếng nhọc nhằn lúa hátVọng từ thẳm sâu đất đai trăn trở...

  • Khư khư ôm bóng Lam Kiềutrăng lùa Cuội xuống phì nhiêu cánh đồng

  • Áo em màu trắng mịnDưới trăng ngời sáng trongÁo anh sờn vai bạcTrăng sáng xanh màu rong