Nguyễn Siêu Việt - Lê Hoàng Anh - Nguyễn Hới Thọ - Phạm Đức - Đoàn Việt Bắc - Nguyễn Ngọc Quỳnh - Nguyễn An Hạ - Hoàng Cầm
Tác phẩm "Thuyền về nhất" - bột màu của Trần Quốc Tiến
NGUYỄN SIÊU VIỆT
Khẩu đại bác trong nhà bảo tàng
Sau những chiến công
Sau những thét gầm rung trời chuyển đất
Khẩu đại bác nằm trong nhà bảo tàng
Làm một nhân chứng lịch sử
Những gì phải nói nó đã nói bằng lửa
Giờ còn cái miệng nòng bặt câm
Ngày ù ù gió thổi qua
Lạnh buốt hơi thép...
Tưởng đã an bài trên cái bệ cao đẹp
Và sống bằng những dòng chữ vàng son
Nào hay nó còn có cuộc đời riêng
Giữa nắng mưa thức tỉnh
Để sau bức tượng đài tuẫn tiết đứng đó
Là một cuộc đời vượt lên số phận
LÊ HOÀNG ANH
Sợi nắng
Sợi nắng vàng nghịch ngợm
Len vào cửa phòng tôi
Căn phòng chia thành đôi
Thành hai nửa sáng tối
Ô kìa! trong sợi nắng
Có ngàn hạt bụi bay
Hoá ra ta đang sống
Giữa không gian bụi đầy
Tò mò tôi giơ tay
Cho sợi nắng rơi vào
Lạ chưa bàn tay trắng
Lại đỏ hồng trong veo
Hoá ra ta đang sống
Dòng nhựa sống tràn theo
Kể từ ngày hôm ấy
Lúc buồn nhớ mênh mang
Lúc sôi nổi mơ màng
Cứ nghĩ về sợi nắng...
12 - 1991
NGUYỄN HỚI THỌ
Một chút Bồng Sơn
Chưa gì đã thế Bồng Sơn
Ra về chắc gửi tâm hồn lại đây
Dừa xiêm một cốc nước đầy
Để tôi lạc lối vì say ơi người
Trưa đồi Thiết Đính chơi vơi
Vườn điều gió con đường trôi chân mình
Cô gì trông thế mà xinh
Ngoằn ngoèo đường đất loanh quanh giọng cười
Bông trang nở rối người ơi
Ấp e trong cỏ giấu lời người xưa
Phước Sơn chuông tiống đung đưa
Âm thanh như chuỗi cườm vừa tỏa ra
Tháp chùa trắng cứ thể là
Cô em còn thuở chưa qua nhà chồng
Tình cờ đến với Bồng Sơn
Để trong tôi có thêm dòng Lại Giang.
Bồng Sơn 1-1992
PHẠM ĐỨC
Trả thù
Thế rồi Nàng giã biệt tôi
Ánh mắt ấy chôn vùi
Trong nhung lụa
Tôi nghiến hàm răng
Ngầu đôi mắt đỏ
Phải trả thù thật khốc liệt, tôi ơi!
Tôi đắn đo, toan tính, ngược xuôi
Mãi mới chọn được cách trả thù
Kinh khủng nhất
Một cách trả thù ác độc:
Ấy là tôi mãi mãi vẫn yêu Nàng
Ào ạt
Mặn mòi
Vĩnh viễn
Như sóng biển kia ào ạt xô bờ
Để suốt đời Nàng
Dấu trong vòng tay ai khác
Vẫn sẽ chịu đau buồn
Vì không tìm thấy ở nơi đâu
Một tình yêu
Như tình yêu mà Nàng để mất!
Thu 1991
ĐOÀN VIỆT BẮC
Thư em
Bao giờ nhận được thư em
Lá thư từ Huế viết lên da trời
Chao nghiêng cánh nhạn bay đôi
Tiếng chuông Thiên Mụ đang mời vầng trăng
Mây như đám trẻ giung giăng
Đi về cuối phố hát bằng lá sen
Sao hôm đã tỏ ánh đèn
Mắt người mong đợi vợi đêm đàn bầu
Sáo diều gọi bạn từ lâu
Mặt trời đang ngả sang màu cánh sen
Bao giờ nhận được thư em...
1991
NGUYỄN NGỌC QUỲNH
Vợ
Biết uống vào mình giọt đắng
Cho con... đến cả sau này
Biết mình trở thành chánh án
Cho mình... trong cuộc chia tay.
NGUYỄN AN HẠ
Nơi bắt đầu
Bên là gió núi. Bên là sóng biển
Chính giữa con đường uốn lượn đèo mây
Qua Hải Vân nghĩ ra điều, có lẽ
Huế bắt đầu biết mơ mộng từ đây
HOÀNG CẦM
Em cứ về bên ấy
Buồn rã rượi. Em cứ về bên ấy
Ai cướp hàng mi lên sáu tựu trường
Ai đã yêu em như em biết vậy
Để mấy lần tắm cạn giữa dòng thương
Thu đến muộn em cứ về bên ấy
Gió hẹn mưa chờ xao xác thềm rêu
Em muốn đậu bến nào sao thế vậy
Đỡ em nằm đâu thật cánh tay yêu
Đầu xuân sang em cứ về bên ấy
Váy Ngân Hà loang mặt tiểu hùng tinh
Ở bên này. Sao Ngưu đứng vậy
Nghẽn mùa hoa
mắt ướt òa xanh
(TCSH50/07&8-1992)
...Hoa giấy có màu sao không nói...
Có ai không? Tiếng kêu ném vào chiều. Mùa xuân im lặng. Nghe rõtiếng những mầm cây cục cựa. Thì ra chiều này chưa gió ở hoàng hôn.
Tôi đi về phía cánh đồngBất chợt nghe tiếng nhọc nhằn lúa hátVọng từ thẳm sâu đất đai trăn trở...
Khư khư ôm bóng Lam Kiềutrăng lùa Cuội xuống phì nhiêu cánh đồng
Áo em màu trắng mịnDưới trăng ngời sáng trongÁo anh sờn vai bạcTrăng sáng xanh màu rong
Chừng hoa hồng kiếp trước đã hoa khôi và hoa lựu cũng từng là đốm lửa
Cánh đồng tuổi thơ gặt gió heo mayNgày cưỡi lưng trâu, diều trăng đêm thả
Hoang vu. Đêm màu xanh trở dạ. Đom đóm lập loè ma trơi. Lũng sâu mưa khóc. Sáng ra rừng lộng lẫy triệu chồi non. Tôi ca vui trong nắng.
Giọng nói chỉ còn thoang thoảngđồng cỏ hoa vàng
Chợ hoa phiên Tết thêm đôngNgười xinh bán cúc bán hồng khéo chưa?
Trên thiên đường ai biếtBao kiếp người kiếm tìm
I. Đôi khi nhơ nhớ trong đời... Điều gì không rõ đã rời vuột điRồi buồn chẳng hiểu buồn chiCứ ngơ ngẩn tựa phân ly - một người...
Mong manh đi qua những tiết mùaHương từ lụa trắng của nghìn xưa
Và cuối cùng y đã đến ngồi vào vị trí của mình, xếp đặt lại đồ đạc trong căn phòng.Y đã tìm thấy một chúc thư.
Đốt một nén hương trầm bên mâm ngũ quảMơ hồ nghe gà gáy trên môi ngườiTiếng gà le te gọi tôi đi chợ Tết
Anh cứ nghĩ ấy là hạnh phúcQua dốc Đồng Lào mưa như trútBần bật hoa mưa bần bật oàMột trời hoa vây kín hai ta
Mắt xưa có là chiếc láVỗ vào mưa ru dáng ngườiChắc ta có lần dối tráMôi đau rét tím nụ cười
...Trong khốn cùng cô đơnhạnh phúc lại trở về...
Bầu trờiBắt đầu nhiễm lạnhNgoài đồngThưa thót tiếng chim...Rơm rạ... có mùi ẩm mốcCon chó buồn, ngáp vặt ngoài hiên?
Lúc nào cũng chỉ một mìnhCho dù được sống bên anh - cuối đời