Nguyễn Trọng Văn - Hồ Đắc Thiếu Anh - Nguyễn Giúp - Nguyễn Loan - Nguyên Hào - Vũ Thanh Lịch - Huỳnh Minh Tâm - Nguyễn Đạt - Đỗ Thượng Thế
Ảnh: Internet
NGUYỄN TRỌNG VĂN
Khúc thứ Năm: Mẹ ơi, cho con ở lại
(Trích)
Nơi anh nằm, đầu hướng ra khơi
Để anh biết “đảo mình vẫn ngày ngày đứng vững”
Để anh biết chỗ nào dậy sóng
Biết chỗ nào mây xám, mây đen
Anh sẽ là “vọng chốt tiền duyên”
Anh sẽ báo tin
Hệt như hôm nao anh đứng làm “cờ hiệu”
Nơi anh nằm, chân quay phía đất liền
Như anh đã một phần về với mẹ
Thanh thản nhé
Anh thanh thản nhé
Để chúng tôi đặt lên mộ các anh những chiếc vỏ sò
Đảo của mình toàn cát trắng phủ che
Xúc được xẻng cát nào
Cát lại trào lên cát
Chúng tôi đào huyệt cho anh mà trào nước mắt
Nước mắt chan nước biển mặn mòi
Mộ các anh, bên tiếng sóng gầm sôi
“Con nằm đây, giữa cát bỏng
Trường Sa
Bên bờ sóng vỗ
Đã sắp mười năm
Sẽ lại mười năm nữa
… mười năm nữa…
- Tuổi hai mươi sáu con như cánh buồm neo bến đậu
Chờ buổi tốt trời, gióng hướng ra khơi
Mẹ ơi
Mỗi sớm mai lên mẹ trông về phía mặt trời
Coi như mẹ
Vâng, đã thấy con của mẹ
Nước đại dương vốn nồng nàn sẽ thay thế vòng tay của mẹ
Ủ ấp con qua tháng năm dài”
HỒ ĐẮC THIẾU ANH
Giả bộ
Sớm mai
Mặt trời trẻ bằng chiều cao ngọn cỏ
Ta vắt sợi nắng trên vai đi tìm niềm vui
Tâm hồn mây trôi
Tình chao nghiêng một phía
Tiếng cười trong pha lê vỡ
Giả bộ
Thấy mình trẻ như mặt trời sau đường kẻ chân mây
Ông lão dòng sông phà khói sương vào tóc
Ngày mới bắt đầu
Chị gió từ bi vuốt ve quầng mắt
Lá gối đầu nhau rù rì trên cây
Giả bộ
Sông Hương là chiếc khăn quàng cổ
Ta quấn cả dòng xanh đi tìm ước mơ
Cô gái ngày xưa chân trần thả nụ cười sen nở
Tung tăng nắng vàng xếp lá thành thơ
Giả bộ
Adam không có chiếc xương sườn tặng phẩm
Thì trái đất chỉ toàn là cỏ khô
Và tình yêu ngàn năm chín muồi trái cấm
Hạt cát an nhiên rơi vào hư vô.
NGUYỄN GIÚP
Gió đã mang hương hoa kia lên đồi
Những con chim trên đồi đã chết
Tình yêu của tôi cũng đã chết
Hơi thở mới bắt đầu từ loài rắn
Lạnh lùng và im ắng dịch chuyển
Lá rụng va đập nhau mở ra sự tồn sinh mục ẩm
Nước sẽ chảy ngược và mạnh khôn xiết
Tôi bơi kinh hoàng trong lở lói đang diễn ra trên bề mặt địa cầu
Mây ngũ sắc bay
Mặt trời không lặn nổi sau một ngày lăn tròn
Những gam màu nối nhau dạt cơn dư chấn
Hình hài em nguyên vẹn
Tình yêu em nguyên vẹn
Những lời câm bật ra vượt lên ngàn âm thanh tê cứng
Em mặc áo hoa đi giữa bốn mùa không tiếng côn trùng kêu
Vàng xanh đỏ tím…
Nơi đã tồn tại một tình yêu vĩnh cửu
Nơi đôi mắt em ngưng tụ mọi nỗi buồn
Nơi tôi đã nhìn thấy sự thảng thốt phẳng lặng
Nơi em vừa khỏa những tinh khiết
Nơi sinh ra chúng ta
Giấc mơ cập bến
Đâu cố hương cho ta quay về?
Những trải nghiệm thừa thãi và cồng kềnh chỉ làm mỏi thêm đôi vai nhỏ bé
Hãy cởi bỏ
Nếu cần mỗi khi cạn kiệt em hãy là lạc đà bền bỉ mải miết trên cát nóng
Nước từ khối u sẽ biến thể những giọt cuối cùng cứu rỗi
Chúng ta vượt qua cơn khát
Một vài bông hoa sắp nở
Gió đã mang hương hoa kia lên đồi
Đôi môi thảo mộc em đánh thức tôi dậy sau cơn mê dài
Chắc rằng lâm sàng những con chim trên đồi và tình yêu sẽ cất cánh
Chúng bắt đầu bay đi.
NGUYỄN LOAN
Về với tuổi thơ
Về với tuổi thơ - về với nụ cười vô tư trong trắng
Bỏ rơi những buổi chiều câm lặng
Ngồi thu mình như lũ ốc sên
Về với tuổi thơ - về với sự hồn nhiên
Về với ông bụt hiền trong chuyện kể của bà
Tóc râu bạc trắng
Về với túi quần đầy dế, cào cào...
Những trưa hè đội nắng
Về với cánh diều chở mơ ước lên cao
Về với đêm bình yên ngửa mặt ngắm trăng sao
(Nơi không có cơn bão đời trú ngụ)
Về với tuổi thơ - về với những mùa trăng
Trên dãy đồi xanh cỏ
Đuổi bắt nhau vấp vỡ cả tiếng cười
Về với đàn bò đi lạc - ta bị trận đòn roi
Về với tuổi thơ - về với mẹ cha thương từng giọt mồ hôi
Nảy mầm thành lời ru câu hát.
NGUYÊN HÀO
Trước chùa
Bụi trần gửi gió bay bay
sắc không ý niệm
chiều nay nhập Thiền
Lễ chùa hướng Phật - cơ duyên
nào đâu phân định người hiền kẻ ngay
Tu ư?
tâm thế lung lay!
Thiền ư?
vọng tưởng tuôn đầy hư không!
bao người thoát xác... mông lung
Nhờ thuyền Bát Nhã sang sông
vớt mình.
Trước chùa một phút lặng thinh
Cầu nhân thế giữ nhịp tim nhân từ
VŨ THANH LỊCH
Cau
Giầu ở đâu đá ở đâu
Để cau chín nẫu nầu nâu thế này
Giời cao rụng xuống đất dày
Nghe như có tiếng tháng ngày buông rơi
Bao giờ đá bở thành vôi
Giầu tươi bứt cuống cau hôi bật mầm
Lão giời già nỡ tham thâm
Giữ phần chi lắm để bầm dập cau...
Huế, tháng 6 năm 2013
HUỲNH MINH TÂM
Cơn mưa đi qua vòm trời
KHÚC I
“hãy nén chặt thân mình
như một chiếc lò xo”
tôi nghe vang vọng trong đêm
ai nhắc nhở. Hay người chết ?
nén thật chặt nén thật chặt
tôi sờ từng bộ phận. Thân thể tôi đây sao?
hay của ai đánh tráo? Hơi thở tôi đây sao?
ấm nóng và nén chặt như một chiếc lò xo
giữa đêm đông cô độc hiu quạnh
thi thoảng một cơn mưa lại đi qua vòm trời
như ghé vào thăm hỏi
còn tên tôi trong đời
KHÚC II
một buổi sáng tháng giêng
hoa trong vườn thơm mùi rau ngò mẹ tôi trồng năm trước
trên chiếc cáng tôi được đưa vào bệnh viện
mọi người nhìn tôi thảng thốt
tôi mỉm cười và bảo
nén thật chặt nén thật chặt
những cơn mưa đã đi đâu
tôi nhớ con đường ngan ngát mùi ổi chín mẹ tôi trồng năm trước
KHÚC III
bình
KHÚC IV
“tôi điên còn cô
vui vẻ tỉnh táo
thập thành sao đành
buồn thiu”
NGUYỄN ĐẠT
Một lần, bên sông Hương
Những cánh chim buốt tóc
Về giữa một mùa bông
Tha nhành hương rất độc
Bay dào dạt trên không
Ni đứng hoài bên ấy
Ai níu một mùa đông
Bây giờ con nước chảy
Còn giá rét đôi dòng
Một đầu cầu thân thuộc
Ni đứng đợi tôi sang
Áo đà che mấy nhịp
Cầu hư gãy không chừng
Tôi lóng ngóng bên này
Chân mang giày quá nặng
Ni thanh thoát bên trời
Tôi làm sao tới đặng
Rồi gió rất điên cuồng
Gió tràn từng chân tóc
Tôi ngậm một nhành hương
Tới hôm nay còn buốt.
ĐỖ THƯỢNG THẾ
Dưới tấm trần rỉ mưa
Nằm ngửa mặt dưới tấm trần rỉ mưa
dòng sông bị cơn đêm đốt cháy
nét than vẽ muôn hình vô vọng
cánh buồm nào mọc lên
Ngôi nhà Cố ngoại liễn đối cột kèo
bỏ hoang trong khói
dậu gộc trơ khô
thấy đâu mấy đọt bìm
Trưa cắm chang chang đầu ngõ
mắt hoa đom đóm chính ngọ
hạt nổ đỏ xanh vàng trắng
vãi cô hồn
Nhạc lễ đất đai vang lên
vang lên…
ánh mắt di dân dọc đường về
héo cơn đói mới
Khu vườn chân núi
ai đó gọi mà không ai mở cửa
ấm ức giếng thơi
nhiều năm dềnh một tiếng gàu đứt dây
Có phải thân tàn của gã chiêm bao
cái bóng tha về
nằm nhai mảnh tình dại
Ồ…!
vị sư già khất thực cơn mưa
chiều lặn vào chiếc khung chạm trổ công phu
và thếp vàng Nam mô A Di Đà Phật…
(SH293/07-13)
HOÀNG CẦMChỉ biết nói cùng mẹ
Ngô Thái Dương - Đinh Thị Như Thúy - Khaly Chàm - Tuệ Lam - Nguyễn Hữu Hồng Minh - Đoàn Mạnh Phương - Nguyễn Nguyên An - Mai Bá Ấn - Hồ Thế Hà - Lê Ngã Lễ - Hồng Thị Vinh - Từ Nguyễn - Trần Hữu Lục - Cao Hạnh - Phạm Nguyên Tường - Trần Hữu Dũng - Đoàn Lê - Trần Văn Hội - Đoàn Thị Tảo - Thiên Thanh - Trần Thị Linh Chi - Trần Hoàng Phố - Lưu Ly - Hoàng Vũ Thuật - Nguyễn Loan - Inrasara - Nguyễn Tiến Chủng - Vĩnh Nguyên - Mai Văn Phấn
Lê Huy Quang - Kiều Trung Phương - Nguyễn Văn Quang - Phan Trung Thành - Hà Đức Ái - Cao Quảng Văn - Đỗ Hướng - Lê Vi Thủy - Nguyên Tiêu - Trương Minh Phố - Hoàng Xuân Thảo - Phạm Bá Nhơn - Lê Huy Hạnh - Ngô Cang - Trương Nam Hương - Ngàn Thương - Võ Ngọc Lan - Võ Văn Hoa - Hồ Đắc Thiếu Anh - Tôn Phong - Châu Thu Hà - Lâm Xuân Vi - Ngô Công Tấn - Triệu Nguyên Phong - Dzạ Lữ Kiều - Nguyễn Thị Hồng Ngát - Đức Sơn
NGUYỄN ĐÔNG NHẬTTrở về
TRẦN VẠN GIÃBài nhã ca mùa xuân
NGUYỄN HOADự cảm
Nguyễn Khắc Thạch - Võ Quê - Trần Quốc Toàn - Thục Quân - Nguyễn Loan - Nguyễn Văn Phương - Thái Doãn Long - Vương Hồng Hoan - Nguyễn Khoa Như Ý - Lê Viết Xuân - Đỗ Văn Khoái - Thanh Tú
Hoàng Phủ Ngọc Tường - Nguyễn Sơn Nhân - Lê Thị Hường - Phạm Nguyên Tường - Ngô Cang - Hồ Thế Hà - Ngô Minh - Mai Văn Hoan - Nguyên Quân - Đoàn Thương Hải - Ngàn Thương
Phạm Tấn Hầu - Văn Hữu Tứ - Dương Lễ - Nhất Lâm - Văn Cầm Hải - Phan Trung Thành - Trương Quân - Lê Tấn Quỳnh - Hồ Trường An - Hải Yến - Tôn Nữ Như Ngân - Thủy Chi
Tóc Nguyệt - Huỳnh Minh Tâm - Cát Du - Anh Nguyễn - Hải Trung
ĐÀO DUY ANHLời nói dối
TUỆ GIẢI NGUYỄN MẠNH QUÝKhúc tình tự dòng sông
LTS: Ngày 10-12-2009, thi sỹ Nguyễn Trung Bình đã qua đời sau cơn bệnh. Anh sinh ngày 10/5/1968 tại thị xã Hội An. Sau khi tốt nghiệp Khoa Ngữ văn, ĐH Tổng hợp Huế (1991), thi nhân đã lang bạt khắp nơi rồi về sống ở Sài Gòn suốt hơn 15 năm qua với đủ nghề gắn liền với thơ, sách và nghệ thuật.
Nguyễn Thái Sơn - Nguyễn Hiệp - Chu Minh Khôi - Hà Huy Tuấn - Nguyễn Thánh Ngã - Minh Tự - Diệp Thảo Minh Dzương - Hàn Nhật Châu - Bá Vi Tuân
NGUYỄN HỮU HỒNG MINHTổ quốc
LGT: Quê ngoại xứ Huế, quê cha gốc Bắc nhưng Nguyễn Thị Ánh Huỳnh lại là con gái Cần Đước, Long An. Chị đã xuất bản 3 tập thơ, nhận một số giải thưởng thơ. Nhưng những điều đó với chị không quan trọng bằng việc làm thơ để “khiến ta được giải phóng khỏi bản thân mình để thử làm kẻ khác, làm chim muông cây cỏ, sương gió... ngu ngơ hơn, huyền ảo, linh diệu hơn”, và nữa “để làm mình làm mẩy với phận số cô đơn của mình, được giải toả, được thoát khỏi cái chật hẹp của tham - sân - si...” (tự bạch).
Nguyễn Văn Tam - Mai Thanh - Cao Hạnh - Phan Văn Chương - Nguyễn Hoa - Từ Hoài Tấn - Ngàn Thương - Vân Anh - Trần Hữu Lục - Lê Tấn Quỳnh
Đào Phương - Hồ Trường An - Văn Lợi - Nguyễn Lương Hiệu - Đoàn Mạnh Phương - Phan Đình Tiến - Nguyễn Thanh Mừng - Trương Quang Thứ - Nguyễn Thụy Kha - Lê Quốc Hán - Phụng Lam
LƯƠNG NGỌC AN (Trích Phác thảo những lời ru)
Nguyễn Thiền Nghi - Nguyễn Thánh Ngã - Trần Tịnh Yên - Huỳnh Lê Nhật Tấn - Nguyễn Quang Hưng