Thơ Sông Hương 07-11

08:52 21/08/2011
Hoàng Vân - Nguyễn Đạt - Vĩnh Nguyên - Ngàn Thương

Tác phẩm 'Tắm' của họa sĩ Lê Quốc Hoàn

[if gte mso 9]> Normal 0 false false false MicrosoftInternetExplorer4 <![endif][if gte mso 9]> <![endif][if gte mso 10]> <![endif]

HOÀNG VÂN


Tình nhện


anh thắp mặt trời lên mọi nẻo
tìm em trong cuộc trốn chạy muôn năm
những cặp nhện rừng Amazon ngập mặn
ái ân và ăn thịt nhau
em dịu dàng như một con nhện cái
trước mùa giao phối
mặt trời lung linh mắc vào mắt lưới em giăng
chốc nữa thôi vương quốc này chỉ còn là cái xác
cả hoàng cung và quân vương...
ở một góc trời xa ngoài trái đất
anh thắp mặt trời tìm em




NGUYỄN ĐẠT


Khúc hát dưới dốc con đường


Con đường trên cao để xuống dốc
Dưới dốc một con đường
Hoa lá sân vườn phủ kín em
Đứa trẻ đi lạc, tôi có biết?
 
Con đường trên cao để tiếc thương
Khu vườn sớm tinh sương
Thanh, chiếc áo ngắn tay
Không chiếc khăn nào lau nước mắt.
 
Em có khóc đâu
Đấy là giọt sương trời là nước từ lá cây
Là châu báu từ hư không
Tặng phẩm của em, tôi có biết?
 
Con đường trên cao để nhớ lại
Con mèo nhỏ ốm bơ vơ
Bước liêu xiêu kêu thảm hết hơi
Dưới ánh đèn trơ dại.
 
Đấy là con đường xuống cái dốc
Dưới dốc một con đường
Thấy Thanh cười tươi tắn tinh khôi
Con mèo nhào lộn thoăn thoắt.
 
Con đường trên cao để đi xuống
Hát âm vang khu vườn
Hoa lá thơm cà phê đắng
Nhiều cơn mưa nắng tuôn tràn.

 


VĨNH NGUYÊN


Bi


Bi tròn bi dẹt
Đều là phận bi...
Bi dẹt bi mẻ
Dưới bánh ru-lô khuất lấp
Bi tròn lắm lúc lăn đi bắn ra
Rệ đường mù lòa bụi bám...

Phận người
Một chấm con thuyền biển khơi đứt gẫy
Một vầng trăng khi khuyết khi đầy
Tờ giấy trắng hoặc xanh hoặc đỏ
Gió thỏa thích lật giở
Tờ giấy mở cõi người vốn mở
Có thể cao sang có thể thấp hèn
Sân khấu cuộc đời hai mảng tối sáng
Ai vo tròn đời mình làm bi bụi bám!?



NGÀN THƯƠNG


Với thơ

 
Tôi đi tìm cõi thơ riêng
Gã du tử bật lên tiếng hát
Gặp lối mòn cày bới
Chợt tan vào mộng mị khói sương
Tôi đi tìm báu vật tình yêu
Chỉ thấy cát phủ màu hư tưởng
Giấc mơ thành kim cương
Sau kiếp người tôi luyện
Thơ hóa mù mờ
Cát hoàn nguyên màu cát
Phụ bạc tro than nửa đời nhúm lửa
 
Ngẫm cho cùng thơ vẫn là trò chơi con chữ
Cái của tôi, con người tôi, không thể khác
Giữa chập chùng hồn vía
Thơ tôi... …
 

(269/07-11)
 





Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • Người bước vào bức tranh tôikhông sắc màunét cọ vẽ bằng sóng - sóng vang không gian 18 chiềuchật chội cơn mơ

  • Hành hương về núi Thần ĐinhLên chùa Kim Phong trên nghìn bậc đá

  • Mở những khát vọng raCánh cửa đập tan bờ sóngTrái tim không thể hú hớ nổi ngọn gió thơ trên đồi hoang vuMênh mông vỡ vụn và tự mất dần bóng tối lung linh

  • Tôi về vốc nước dòng sôngChút rong rêu cũ phiêu bồng đã lâuCòn đây sóng vỗ chân cầuTiếng đàn xưa lạnh, ngọn cau nắng tàn

  • LTS: Đây là một trong những bài thơ của anh Thanh Hải trong những ngày cuối đời. Bài này chúng tôi chép trong sổ tay của chị Thanh Tâm, vợ anh. Bài thơ không có đầu đề.

  • Trong ánh chớp rừng mũi tên tua tủa Mỵ Châu lao trên mình ngựa kinh hoàng Vết lông ngỗng rơi cùng nước mắt Trái tim đớn đau đập với nỗi mong chờ...

  • Những người vợ tiễn chồng về phía ấycó bao giờ quên đâucon sông đã một thời cuồng xô như máu chảynhư khăn sô khoanh sóng bạc ngang đầu

  • hay Một đêm của nhà thơ Cao Bá Quát (trích)những con cá vàng ngủ mê trong điện Thái Hoàcặp mắt dấu sau bóng tốitiếng thở dàibàn tay nơi không thấy bàn tayphút chốc đốm lửa loé sángngười lính canh bên con nghê