Nguyễn Thiền Nghi - Nguyễn Thống Nhất - Hoàng Thụy Anh - Triệu Nguyên Phong - Đặng Văn Sử - Ngô Minh - Nguyên Hào
NGUYỄN THIỀN NGHI
Phượng
Không bắt kịp em trong màu phố
Tôi như con chim lạc tiếng hót trên ngực đời xanh biếc
Trên nụ cười ngúng nguẩy thơm mùi trăng non
Mãi xa mãi gần
Của dòng thời gian sưởi nuôi nụ cười phượng
Mỗi con đường tôi qua nỗi nhớ ẩn hình trăng
Dáng em trắng tựa lời tỏ tình của loài thực vật
Nơi thương nhớ tạo hình lời thề bằng giọt sương
Nơi những nụ hôn kết thành ánh sáng
Nơi những con đường dát bóng giấc mơ
Không bắt gặp em giữa dòng người xanh ngắt nụ vui
Tôi thả hồn trôi trong tiếng thầm thì của phượng
Và gắn lòng vào những phút tình si
Nơi đường phượng bay có thay từng chiếc lá
Ngọn cuối cùng
Cũng chở nhớ người thôi
Mùa thu trở về quyện dính lời mây
Xanh xao tay ai con nắng trở mình
Chim treo áo chiều
Giữa hàng phượng lót tình mùa mới
Tôi con nhện nằm rối lưới sâu giăng
NGUYỄN THỐNG NHẤT
Phải lòng Sapa
Đã phải lòng
Những Cát Cát, Lao Chải, Tả Van
Những Mông Đen, Dao Đỏ, Dáy, Tày
Những váy hoa bên xanh sườn núi
Những mũ đỏ bên vàng bậc thang
Đã phải lòng mây
Phải lòng gió hoang đàng
Lên bốn lăm độ, xuống mịt mù sương lối
Những phiên chợ người không cần vội
Anh áo đen dao quắm say vùi
Mỗi ngày đường là một cuộc vui
Trâu gác bếp, lợn cắp nách sảng khoái
Đã phải lòng Táo mèo, Sán lùng, Sâu chít
Chiều không em đành mắt đỏ mặt hồng
Khèn dập dìu vờn bóng bên song
Tình ra chợ mà không buôn bán
Đã phải lòng
Những bà mẹ địu con leo dốc
Váy xòe hoa, tay xe chỉ nuột nà
Cười kiểu Mông góc phố Sapa
Chiều về bản qua đèo búi tóc
Đã phải lòng cà phê quán dốc
Khuấy cho đều một cốc đầy mây
Ngày Sapa không rượu mà say
Cũng đã kịp thề non hẹn biển
Đã phải lòng như ong nhớ mật
Như cơm lam nhớ gói muối vừng
Như rượu ngô nhớ mùi thắng cố
Xuống đỉnh trời nhớ cả màu sương.
HOÀNG THỤY ANH
Lửa
mọc đôi cánh
luồn mướt từng sợi tóc
thả men màu núm trăng
du hành mùa đáy đêm
TRIỆU NGUYÊN PHONG
Bụi cỏ thiên đường
Nằm đếm bước chiều rơi
Ngang mùa trời trở gió
Đôi mắt buồn khe cửa
Thả hồn ngọn bấc bay
Ngày bỏ ngày chơi vơi
Chân chiều bên bờ vắng
Sợi tơ trời buộc nắng
Ngùi ngùi giọt sương sa
Hương ngày cũ chưa xa
Nghe đời nơm nớp gió
Mưa về qua phố cổ
Ướt bụi cỏ thiên đường.
ĐẶNG VĂN SỬ
Sóng
Vỗ
hồi
bọt kiếp nhân sinh
trộn
tan
thân cát
dúm hình… phù sa
có không: hình, sắc, sát-na?
sự vay trả
cõi phù hoa
dã tràng…
Gió
Gió đơm bờ hoa dại
quất vào lòng rét nhau
ru triền thương lời khảm
hát nỗi niềm trầu cau…
Gió chành chòng thuyền nhớ
đưa trăng về rất khuya
người hôn người tóc duỗi
hương vương tận bây giờ…
Gió đáp lời núi gọi
xao động lòng biển khơi…
Từ tay vốc vào gió
biết đã rơi…
quạt tình.
NGÔ MINH
Hà Nội hương
Tặng Lan Hương
Hà Nội mùa này… ngẩn ngơ câu hát
Huệ Hương thơm ngất ngưởng phố chiều
tóc như bão cuốn anh vào cõi khát
nghìn năm ơi, ngời ngợi thế này sao!
em thì thầm em nói cười thảng thốt
em gọi tên cho anh biết có mình
trái tim anh bao năm ngừng đập
bỗng chiều nay hồi hộp tái sinh
ta dìu nhau đêm Tây Hồ gió
Hà Nội mùa này đầy chật chỗ yêu
nào cạn chén sương đêm trắng quá
anh ngụp chìm trong suối rong rêu
anh nép vào dậy thì Hà Nội
nghe tim mình trống hội mùa say
em biết không, chỉ thế thôi cũng đủ
Huệ Hương anh Hà Nội mùa này…
NGUYÊN HÀO
Trước em
Anh phất cọ vào không gian
khuấy lên những gam màu siêu thực
Nét vẽ như nhảy xổ ra khỏi tranh
Ý tưởng bị khúc xạ
như tia sáng
lọt vào hố đen
Tháp Pisa
kết một khối tròn
ngại cắm sâu - đau mình đất
năng lượng tâm cân bằng trọng lực
chưa nhờ ai ghé sức
bóng đổ mòn thời gian
Trước tầm nhìn du khách
ngạo nghễ
Pisa
chỉ là nhún vai
nghiêng mình.
(TCSH327/05-2016)
Tặng nhà thơ Lâm Hiểu Đông Trời đang mưa mát câyQua công viên Thâm Quyến (*)- Cả thế giới trong nàyTựa bảo tàng bày biện
Tôi ra lệnh cho giao thừa dừng lạiThế kỷ XX khoan hãy ra điThế kỷ XXI đừng đến vội
Mùa thu hẹn ta về Hà NộiTa rong chơi quên cả lối vềMột mình phiêu lãng miền sơn cướcVui cùng trăng cụng chén sơn khê
Vô tư quá tôi trở thành khờ dạiNên chi lỡ hẹn một lời thề
Ba bông hoa mang đêm phi qua vườn saoanh và em định mệnh dịu sángmở địa cầu trinh tiếtlửa quàng xanh yếm cổ mùa đông
Cơn lũ xoáy mòn vai mẹGiạt trôi manh áo em thơNhận chìm bếp lửaNhững hạt lúa không biết lội
Em huyền ảo với mùi hương hoa đạiVà trắng trong như một búp sen hồTôi lầm lỡ nói lời vụng dạiKẻ phàm phu tục tử đến sân chùa.
Người nghệ sĩ lang thangMùa xuân chạm khắc nụ cười ẩn sâu trong từng ô vuông cửa khép
Ơi con chim nhỏ của ta ơiBão tố đêm qua đã dịu rồiNước nước vây quanh thành ốc đảoChỉ còn chim nhỏ với ta thôi
...Ta chỉ là hạt bụiGiữa đất trời mênh mông...
ngày tình yêu chớm nởnhững bông hồng ngát hươngbây giờ hoa, em hỡicánh rã rơi lạnh lùng
...Đàn bướm bay quaÔi những đàn bướm cứ bay qua vườn...
...Bao năm dựngđá nằm chơi với rừng...
...Bon chen lắm chỉ mệt ngườiHồn nhiên bố sống cuộc đời hiền lương...
Linh hồn đã bay...
...Hoa giấy có màu sao không nói...
Có ai không? Tiếng kêu ném vào chiều. Mùa xuân im lặng. Nghe rõtiếng những mầm cây cục cựa. Thì ra chiều này chưa gió ở hoàng hôn.
Tôi đi về phía cánh đồngBất chợt nghe tiếng nhọc nhằn lúa hátVọng từ thẳm sâu đất đai trăn trở...
Khư khư ôm bóng Lam Kiềutrăng lùa Cuội xuống phì nhiêu cánh đồng
Áo em màu trắng mịnDưới trăng ngời sáng trongÁo anh sờn vai bạcTrăng sáng xanh màu rong