Nguyễn Tùng Linh - Lê Thị Mây - Phạm Sông Hồng - Y Phương - Thuận Vi - Nguyễn Khắc Thạch - Đặng Thị Vân Khanh
Ảnh: internet
NGUYỄN TÙNG LINH
Và cơn mưa đến…
Và cơn mưa đến, bất ngờ
Phố đông.
Anh đứng như chờ đợi ai
Một mình, chỉ một mình thôi
Em xa xôi thế… Một trời nhớ thương
Chẳng ai biết đến anh buồn
Nhớ mong, mong nhớ bồn chồn ruột gan
Lại thêm một chút trời xanh
Một tia nắng nhỏ… để dành tặng em.
Anh như cây đứng bên thềm.
Lá xanh vẫy gió ngóng miền xa xôi
Cõi riêng se lạnh đơn côi
Ướt đầm… mưa trút tận nơi vô cùng
Chắc rằng mưa sẽ phải dừng
Chắc rằng nắng mới sẽ bừng sau mưa
Nhưng còn anh, đến bao giờ
Mới bên em, mới thôi chờ đợi nhau?
Hà Nội, một chiều mưa
LÊ THỊ MÂY
Cảm nhận Đà Nẵng
Đang đèo cao chợt thuyền câu, trời, biển
Vụt chông chênh chợt phố chợt tượng đài
Mây thủy thủ bám Sơn Trà ẩn hiện
Và bất chợt điệu múa Chàm đá cổ
Ức con tàu chạm tới những lời ca
Sóng dội lại nỗi buồn rất thành phố
Ôi chợt rét ngỡ như chưa Đà Nẵng
Cô gái cười tháng giêng ngủ trong cây
Và bất chợt sông Hàn ngơ ngẩn nắng.
PHẠM SÔNG HỒNG
Mơ
Hôm qua em gặp anh trong mơ
Ôi lúc ấy nếu anh cũng mơ thấy em nhỉ
Để chúng mình được gặp nhau hai lần.
Trong cùng một lúc
Sợ
Không thích ai
Có thể ít gặp họ
Nhưng không thích mình
Ôi! Biết trốn đi đâu?!!!
Y PHƯƠNG
Mường Khương
Đi ngựa ngang Mường Khương
Nhà trình tường
Đường mờ sương
Bà cụ ngồi thái bánh khoải
Con ngựa bịt móng sắt
Lập cập gõ như mưa
Trên rừng cây âm u
Mặt đất người không già
Tám mươi tuổi còn lên non hái thuốc
Ba mươi tuổi còn địu con đi học
Con ngựa bịt móng sắt
Lập cập gõ hiền từ
Bà cụ trong mù mưa
Lầm lỳ như ngọn lửa
Rắn và đanh…
Mường Khương 1985
THUẬN VI
Tiếng gọi mùa thu
Nếu một ngày thu em chậm đến
Xin anh đừng nặng lời trách.
Mỗi dặm đời em xa anh
Là để nhìn anh rõ hơn
Dẫu mùa thu với muôn trùng sắc xanh
Vây giữ từ bốn phía đắm say
Vẫn chỉ nhận ra trong mình là anh.
Những vùng núi xa xăm trăng rọi
Những thành phố ồn ã sâu đêm…
Miền đất nắng gọi em trưa hè…
Em đi xa mấy
Cũng chỉ để đến được với anh
Nhưng rồi em biết đi đâu
Khi anh không còn yêu em nữa.
1985
NGUYỄN KHẮC THẠCH
Cảm xúc mùa thu
Như gặp lại người quen cũ
mùa thu ơi
gió vẫn vô tình đùa với lá rơi
với những buồn đau hoang dại
với nỗi niềm thời nhớ quên dễ dãi
thời ấy xa rồi
thời cái bóng san đôi
thời cái khóc cái cười không tính trước
mùa thu ơi
ta nhớ đến cằn khô đáy mắt
mùa thu còn trở lại
năm tháng đời người thì mãi mãi ra đi…
ĐẶNG THỊ VÂN KHANH
Ghi ở biển
Niềm vui dẫu dạt dào
Chẳng dội lên thành sóng
Cánh buồm dẫu đỏ thắm
Chẳng tận cùng biển khơi
Biết nói gì với đời
Những đắng cay ta trải
Vị ngọt ngào hoa trái
Từng đong đầy nắng mưa
Có thể nào vô tư
Trước bao nhiêu được mất
Một khoảng trời trong vắt
Soi lòng cơn bão dông
Em muốn nói cùng anh
Đừng như con sóng bạc
Lướt trên thăm thẳm xanh
Dẫu ngàn năm cũng bọt
Những gì ta đem cho
Những gì ta đón nhận
Xin trải lòng như cát
Đời hóa mặt trời soi
20-11-1986
(SH24/4-87)
HUỲNH THUÝ KIỀU
NGUYỄN THỊ HẢI
KIM QUÝ
LÊ THÀNH NGHỊ
Nguyễn Đức Tùng - Lê Hoàng Thảo - Đỗ Tấn Đạt - Trần Văn Thiên - Nhật Chiêu - Vũ Dy - Hoàng Thu Phố - Trần Thu Hà
TRẦN PHƯƠNG KỲ
TRẦN TỊNH YÊN
TRẦN THỊ HUÊ
PHẠM THỊ NGỌC LIÊN
Nguyễn Thiền Nghi - Nguyên Hào
Nguyễn Hữu Phú - Lâm Hạ - Lâm Tẻn Cuôi
LÊ VI THỦY
TRƯƠNG ĐÌNH PHƯỢNG
Từ những cảm trạng thường nhật đặt trong sự giao cắt với đời sống nay lại được quy đổi thành những cảm thức khá chân thật đặt trong những rung chấn thì thầm của tâm cảm, thế giới trong thơ của Nguyễn Thúy Quỳnh hiện lên với những sức sống động cố hữu của nó.
PHAN VĂN CHƯƠNG
NHƯ QUỲNH DE PRELLE
TRẦN QUỐC TOÀN
Hồ Tấn Phong - Nguyễn Loan - Hà Nhật - Nguyễn Minh Khiêm - Bạch Diệp - Ngàn Thương - Phan Lệ Dung - Nguyễn Hới Thọ - Lê Viết Xuân - Nguyễn Thiền Nghi
Nghiệm về sự chết qua từng nhịp thở mong manh, không dễ ai cũng lặng chừng thấu cảm. Người thơ thấy bóng đêm khi vầng dương rạng rỡ và cái đầu nghiêng hẳn về một giấc mơ.
Tác giả trẻ Đặng Thiên Sơn soi vào tưởng tượng hầu tìm kiếm bản thể khác của đời sống, lặng lẽ như tiếng dế đêm thâu, như ánh sáng đom đóm chiếu xuống tuyền đường ký ức.
Sử Khuất giới thiệu
Nguyễn Hoàng Thọ - Phùng Tấn Đông - Đỗ Quyên - Hà Văn Sỹ