Triều La Vỹ - Nguyễn Quỳnh Anh - Đặng Văn Sử - Nguyễn Lãm Thắng - Nguyễn Văn Song - Trần Vạn Giã - Hoàng Thụy Anh - Ngàn Thương - Đức Sơn
Tác phẩm DẠ KHÚC THIÊN NHIÊN 2 của họa sỹ Phạm Hoàng Anh
TRIỀU LA VỸ
Chiều không tên họ
Chiều không tên họ mẹ ơi
Rêu mờ mộ chí mặt người khói sương
Mẹ tìm con phía hoàng hôn
Mộc miên nghẹn“thác gọi hồn” rưng rưng
Anh ở đâu đường “mùa xuân”
Một dấu dép
Bốn mươi năm
Đau lìa
“Đồi thịt băm” gió tứ bề
Cỏ xanh ngằn ngặt lời thề nước non
Em ở đâu hỡi chon von
“Hang dơi” hồn đá có mòn hồn em?
Chảy qua “cửa tử” tật nguyền
Suối reo bạc tóc mà quên sao người?
Chiều không tên họ chị ơi
Mưa biên giới bỗng mồ côi giọt chồng
Em đừng cầu núi nhờ sông
Tên anh đã khắc trong lòng Nhân Dân
NGUYỄN QUỲNH ANH
Xanh biếc tầm xuân
Vẫn còn xanh biếc tầm xuân
Ngõ nhà ai lại tần ngần bước qua
Rưng rức hoa gạo tháng Ba
Hội làng ngong ngóng người xa thuở nào
Hương chanh hương bưởi bờ ao
Hoa cà hoa đậu tím vào nắng mai
Đã qua rét lộc rét đài
Rét nàng Bân để thêm dài nhớ mong
Hồn làng vút mái đình cong
Mát lành vẫn giếng nước trong thuở nào
Khăn hồng chẳng gặp người trao
Ta về gói những khát khao một thời
Tầm xuân xanh biếc ầu ơi
Dây gầu nối những rối bời tháng năm.
ĐẶNG VĂN SỬ
Lưới duyên
Người đánh bắt đã ngoài doi bãi
kẻ mắc vòng lưới rối bòng bong
tim quẫy
vây vi
mang thở
gỡ trăm năm
trăng chiếu lân dòng...
Trọ một lần
mặt đầm khô sóng
tát vào nhau cạn cốc biển tình
sự phao - chì
nổi - chìm kiếp lạ
duyên đan cài
ô lưới cứ se...
Giăng ròng lên
ý chờ thời cuộc
tiếng lanh canh khai phóng mạn thuyền
đuổi bóng cá chạy về vô cực
ướp mặn mòi
cái nhớ...
NGUYỄN LÃM THẮNG
Chiều về làng cũ
Đám mây xám, cứa mòn non núi cũ
Cánh chim di, đâm rách toạc chân trời
Tiếng ve dội, xoáy, nát, bầm cổ thụ
Mà lòng ta, cơn lũ quét tơi bời
Xuân đến vội, hững hờ theo gió thoảng
Những ngày tàn tiếp tục nối đuôi nhau
Con bò đứng ngẩn ngơ triền chạng vạng
Cỏ giang hồ im thít chẳng nên câu
Tiếng chuông dộng vào sương chiều u mịch
Giọt từ bi, vàng mắt trẻ ăn mày
Phố bụi bặm, gót chiều đi nặng trịch
Người tránh người như liều thuốc ngừa thai
Ta đứng lại, chuyến tàu băng trước mặt
Kiếp người trôi, trôi dạt tận phương nào?
Đời xuôi ngược, xập xình trên bánh sắt
Buồn vui gì cũng chất chứa cơn đau
Nghe lạnh ngắt phía chân trời du lãng
Một ngày không, mà ngầm ngập điêu linh
Tiếng bìm bịp trườn qua bờ tre vắng
Như máu chiều đổ xuống giọt u minh.
NGUYỄN VĂN SONG
Giếng làng
Cả làng chung một giếng khơi
Nước trong in cả khoảng trời xanh quê
Kìa ai thấp thoáng nón mê
Tựa như dáng mẹ đi về tháng năm
Vui buồn mưa nắng tảo tần
Giếng làng biết cả lặng thầm trong thêm
Hình như thấu cả lòng đêm
Thẳm sâu như thể mắt em thẹn thùng
Cái hôm em bước theo chồng
Giọt trăng lấp loáng trong lòng giếng tan
Chiều nay vệt nắng xiên ngang
Cúi tìm đáy giếng hồn làng ngày xa
Thả dây múc bóng quê nhà
Kéo lên đầy một gầu nhòa khói sương.
TRẦN VẠN GIÃ
Nơi vùng trú ngụ
Tôi đã cũ rích
Và chạy trốn khuôn mặt đã thoái hóa giữa mùa hè
Lủi thủi băng qua những ngày mặt trời thừa máu và thừa ánh lửa
Tôi có mắt nhưng lòng phải đui mù bên bàn hạnh ngộ nơi vẫn
phát sáng lại ánh sáng cũ
Chiếu vào tôi dòng chảy bầm vết suy tư
Tôi đã khước từ
Tự thức tỉnh
Thấy cuối con đường mòn có một vùng trú ngụ
Mà tôi đã bỏ quên khu vườn cũ có lời khóc của cỏ
Và ánh sáng hằng sống của Tổ Tiên
Nơi tôi uống ngọt phù sa và bay lên cùng mây nhân hậu xứ sở
Của hơi thở giao hòa
Với mặt đất và bầu trời có chung nhân loại
Tạm biệt suy tưởng viễn mơ tôi ngồi xuống đất
Nghe con sáo ngà hát du ca tình ái trên lưng con trâu già
Bất chợt
Cô đọng lại ánh sáng nơi đây sẽ thắp sáng và mở ra cánh đồng
bao la
Không còn những bàn cờ ranh giới xưa như trái đất
Nơi vùng trú ngụ chiều nay
Tôi chứng kiến con rắn nước lột bỏ da khô treo trên lùm cây điên
điển
Và ngồi trầm tư
Xóa từng vết sẹo
Cũ rích trong đầu.
HOÀNG THỤY ANH
Hành trình này hạnh phúc này
chúng mình không vay mượn bao giờ
đakrông nắng đong nắng
24 giờ oằn cát bụi
chỉ biết nhìn nhau cười trước bữa cơm đỏ nhàu
tiếng máy khoan say lòng núi
cái ô xiêu vẹo vừa đủ đẩy lọn nắng ra ngoài
mắt chát chao điều khác lạ
anh tin nơi nứt gãy là nơi hạnh phúc ùa về
con đường xoãi tay vuốt ngực nén cơn ho rời rã
đeo cơn sốt chật 40 độ lên vai
anh gom khô hạn phía mình
choàng yêu thương bất tận phía em
trên đỉnh ngọ
bóng anh ôm bóng anh
gió khom lưng cõng cơn nóng tháng bảy vượt dốc
nắng vắt chéo chân kê mặt thỏa hiệp
em sẽ nắm chặt tay anh bước qua hơi thở hẹp ngày chật
chẳng cần điểm trang hay phiếm dụ giấc mơ
vì hành trình này hạnh phúc này chúng mình không vay mượn
bao giờ
NGÀN THƯƠNG
Đi là trở lại
Tưởng nhớ nhà thơ Ngô Cang
Bồ giang bên đống rơm vàng
Với từng ngấn đất lụt tràn ngày xưa
Còn đây trên bến sông mưa
Bạn bè nâng cốc mịt mù khói sương
Vai gầy gánh lúa mà thương
Làn da sạm nắng ruộng nương một thời
Tưởng rằng sẽ được thảnh thơi
Văn chương đâu dễ nuôi đời thi nhân
Nụ cười xin gửi trần gian
Đi là trở lại nhẹ nhàng người ơi…
ĐỨC SƠN
Khúc hát mưa xuân
(Tặng cố nhà thơ Ngô Minh)
Nỗi nhớ như nón trắng đội mưa quê
Mưa gió gửi về nơi xa lắm
Như con thuyền buồm chao sóng khơi xa
Hứng sớm mưa, hanh hắt nắng cho đời
Mưa phấn rắc chọn ngày rất nhẹ
Thắm đọng sương mi mắt khôn nguôi
Giọt, còn lớn hơn như giọt mực phía chân trời
Nhà văn - Chiến sĩ “Quà tặng xứ mưa”(*)
Trầm lắng mưa xuân
Ngọt ngào khôn xiết mưa ơi
Thấm tháp, mưa sa mái cong cổ kính
Thành quách lất phất bóng mưa qua
Mưa gia tài vẫy mùa xuân tràn ước vọng
Cơn mưa đâu phải là nỗi tím rụng mờ phai!
Mưa về với biển chiêm bao “vần thơ có thép”
Người chiến sĩ ấy, gian truân mà có thật
Thấu nỗi, đâu phải là nước mắt mưa rơi.
............................................
(*) “Quà Tặng Xứ Mưa” - tập thơ của cố nhà thơ Ngô Minh.
(TCSH362/04-2019)
Chừng hoa hồng kiếp trước đã hoa khôi và hoa lựu cũng từng là đốm lửa
Cánh đồng tuổi thơ gặt gió heo mayNgày cưỡi lưng trâu, diều trăng đêm thả
Hoang vu. Đêm màu xanh trở dạ. Đom đóm lập loè ma trơi. Lũng sâu mưa khóc. Sáng ra rừng lộng lẫy triệu chồi non. Tôi ca vui trong nắng.
Giọng nói chỉ còn thoang thoảngđồng cỏ hoa vàng
Chợ hoa phiên Tết thêm đôngNgười xinh bán cúc bán hồng khéo chưa?
Trên thiên đường ai biếtBao kiếp người kiếm tìm
I. Đôi khi nhơ nhớ trong đời... Điều gì không rõ đã rời vuột điRồi buồn chẳng hiểu buồn chiCứ ngơ ngẩn tựa phân ly - một người...
Mong manh đi qua những tiết mùaHương từ lụa trắng của nghìn xưa
Và cuối cùng y đã đến ngồi vào vị trí của mình, xếp đặt lại đồ đạc trong căn phòng.Y đã tìm thấy một chúc thư.
Đốt một nén hương trầm bên mâm ngũ quảMơ hồ nghe gà gáy trên môi ngườiTiếng gà le te gọi tôi đi chợ Tết
Anh cứ nghĩ ấy là hạnh phúcQua dốc Đồng Lào mưa như trútBần bật hoa mưa bần bật oàMột trời hoa vây kín hai ta
Mắt xưa có là chiếc láVỗ vào mưa ru dáng ngườiChắc ta có lần dối tráMôi đau rét tím nụ cười
...Trong khốn cùng cô đơnhạnh phúc lại trở về...
Bầu trờiBắt đầu nhiễm lạnhNgoài đồngThưa thót tiếng chim...Rơm rạ... có mùi ẩm mốcCon chó buồn, ngáp vặt ngoài hiên?
Lúc nào cũng chỉ một mìnhCho dù được sống bên anh - cuối đời
Tặng VânKhi em là dòng sông ám ảnh khôn nguôi đang trôi trên đôi bờ thácloạn thì những câu thơ rã rời, những mảng màu u tối bất lực, những tháng ngày tả tơi đang quất vào anh như một ngọn roi bởi vì em vừa gần gũi, vừa mãi mãi xa xôi như một tinh cầu.
Một lần em vô ý đánh rơiTôi nhặt vội nụ cười bên giếng nướcChợt bắt gặp lòng mình hồi hộpPhút lặng người giấu kín vào trong
...Ai khao khát ngủ trên đỉnh Vinh QuangXin chớ vong ân quên lãng mọi điều...
LTS: Hội viên Hội Nhà văn thành phố Hồ Chí Minh. Hiện là Trưởng ban Văn hoá - Nghệ thuật báo Thanh Niên. Đã viết và in nhiều tập truyện ngắn, tiểu thuyết, tạp bút.Nếu dựa vào đó để xưng tụng” thì có lẽ với Nguyễn Viện, thơ chỉ là “tay trái”. Song tay trái mà rất “gân guốc”, đáng nể lắm. Sông Hương xin trân trọng giới thiệu một chùm thơ mới của Nguyễn Viện để bạn đọc cùng “ngự lãm” có đúng vậy không. SH.
Sinh năm 1965 tại HuếLà giáo viên THPT ở Krông Pắc, tỉnh Đắc Lắc.