Thơ Sông Hương 04-14

16:37 29/04/2014

Kiều Công Luận - Phan Công Tuyên - Hoàng Lê Diễm Trang - Lê Hào - Trần Hương Giang - Nguyễn Hoàng Dương

Khoảnh khắc đẹp "Huế vào Hạ" của Nguyễn Đăng Hạnh

KIỀU CÔNG LUẬN

Chị tôi

Không ai nghe tiếng chị khóc
Mỗi năm mấy bận qua đây
Tóc bạc xòa trên thành mộ
Tấm bia rung cánh vai gầy.


Lấy chồng năm mười chín tuổi
Tuần trăng chưa hết niềm vui
Đất nước đang cơn lửa khói
Tiễn anh - héo ruột chị cười.


Giã gạo - ghìm nỗi nhớ ai
Giấu đi nửa đời con gái
Dằng dặc mười năm ngóng đợi
Tin đồn vứt bỏ ngoài tai.


Địa phương làm lễ truy điệu
Khăn tang đã phủ nặng nề
Khóc nấc chị bảo: không chết
Nay mai anh ấy sẽ về.


Lại gần ba mươi năm nữa
Mỗi lần tóc xõa tấm bia
Bàn tay lần từng nét chữ
Ngôi sao lóe sáng chiều quê.




PHAN CÔNG TUYÊN

Nét xuân

Nụ xuân cười e ấp
Hương xuân tỏa khắp nơi
Nắng xuân tràn hy vọng
Sắc xuân thắm tình người


Sáng xuân đẹp tương lai
Trưa xuân nồng xao động
Chiều xuân trời cao rộng
Tình xuân thật tuyệt vời


Gió xuân thoảng mơn man
Mưa xuân mát dịu dàng
Tuổi xuân nhiều mơ ước
Sức xuân luôn sẵn sàng


Hồn xuân sâu thắm thiết
Ý xuân bao rộn ràng
Hồi xuân như trẻ lại
Đài xuân còn thênh thang...

     Xuân Giáp Ngọ



HOÀNG LÊ DIỄM TRANG

Sợi thời gian

Mẹ lặng lẽ ngồi đan sợi nắng
Dệt vàng ươm đám cải trổ ngồng
Đan sợi gió mùa ngúng nguẩy
Bạc thênh vai áo buốt ngày Đông.


Mẹ giắt sợi mưa lên nón lá
Dầm run chiều muộn cấy đồng sâu
Gió tràn từng đợt mưa ngày cũ
Cho con ấm dạ tiết đông đầu.


Thuở ấy nhà mình lầm lụi vắng
Con bơ vơ chiều quạnh hiên nhà
Mẹ còn cặm cụi trên nương sắn
Mớ ngủ con thèm một tiếng Cha.


Thuở ấy nhà mình mùa giáp hạt
Còn lưng cơm nguội nhín con ăn
Mẹ về rau luộc thay hơi cháo
Trằn trọc đêm con nước mắt tràn.


Con đi cũng đã dăm mùa lũ
Cơm áo phủ mờ ký ức rơi
Nhạt nhòa quên, nhớ lời ru mẹ
Để chuối ba hương lặng góc đời.


Mẹ chừ tóc trắng như sương trắng
Áo vẫn sờn vai, vẫn áo xưa
Bóng chiều hiu hắt bên thềm cửa
Trông tiếng con về bên giậu thưa.


Thèm lắm một ngày về bên mẹ
Cùng tay mẹ nhặt những tơ trời
Vắt lên cửa sổ hong ngày nắng
Dệt thắm vàng bông đám cải phơi




LÊ HÀO

Tháng giêng hai trong thị trấn

Ước gì tuổi thơ mình quay lại
chập chững bước thấp bước cao, bên bờ rào tay với


Tự thuở nào
con chuồn chuồn kim mang tuổi thơ bay mất
còn lại với khu vườn quê ngoại
còn lại với thị trấn nhỏ bé im lìm
có tiếng ve ran đổ suốt mấy mùa trăng lặng lẽ
ai đem thờ ơ gieo hạt hàng hàng?


Sương lam chiều bay
em bay cùng ngày valentine mờ ảo
tôi bùi ngùi sửa soạn cho mình ngày valentine khác
không cần hoa nhiều
trong tâm tưởng mà thôi


Đêm qua thị trấn buồn gì không ngủ
đèn chong ngả tư kéo vệt dài về quá khứ
gió ngà ngà say lăn đầu đường xó chợ
tiếng chó sủa vang làm run rẩy ánh trăng thơ


Chiều giêng hai hoa ngập đường ngập sá
ai cúng dường cho tình yêu tôi bằng những đám mây bay bổng


Thị trấn ngu ngơ
văng vẳng tiếng ho khan của người hành khất già lụ khụ
cơn ho kéo dài gần thế kỉ
không biết thế giới mình to rộng mà chi?




TRẦN HƯƠNG GIANG

Sương mù

Khi sương mù phủ một lớp dày đặc
Lên kỷ niệm
Ta ngỡ ngàng không còn nhận ra nhau.
Tình yêu giãy giụa trong tuyệt vọng
Ngày tháng trôi qua hững hờ...


Trên con đường đi tới
Có khi nào ta bật khóc
Với những vấp ngã đớn đau
Chợt nhìn lại quá khứ
Vén lớp sương mù
Tìm lại ngày xanh đang úa tàn
Rủ mềm trong băng giá
Nước mắt bỗng dâng trào.
Ta thấy mình ngày xưa
Đẹp tinh khôi
Lấp lánh như vì sao
Ngự trị trên đỉnh cao...


Thèm quay về
Ngủ êm một giấc dài
Trên chiếc gối thanh xuân
Thời mà những giọt lệ óng ánh
Như những hạt kim cương
Nỗi buồn mịn màng như dải lụa
Niềm vui long lanh như những hạt sương...


Mỗi đoạn đường ta đã đi qua
Phần đời đã sống
Làm sao ra đi
Mà không ngoái lại
Không còn nhìn thấy bóng dáng
Của chính mình trong chiếc gương soi?

     Tháng 3-2014.



NGUYỄN HOÀNG DƯƠNG

Chiều đi

Bên hiên ngày ngã bóng tàn
Ta về còn chút nắng vàng nầy thôi
Thẫn thờ nhặt cánh hoa rơi
Bỗng dưng không hiểu rã rời vì đâu


Hình như hồn của đêm thâu
Đã về trong xác chiều đau ốm nầy
Từ trong mấy mảng rêu gầy
Nghe như có dấu chân ai thở dài


Ngậm ngùi nương dấu nắng phai
Bóng chiều vịn ngõ tre gầy ra đi


(SH302/04-14)






 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • Nguyễn Đạt - Lê Ngã Lễ - Nguyễn Đông Nhật - Xuân Cao - Từ Hoài Tấn - Tôn Phong

  • Đinh Cường - Anh Túc - Trần Hoàng Vy - Trần Hữu Lục - Nguyễn Thiền Nghi - Đông Hương - Thanh Trắc Nguyễn Văn


  • ĐỖ TẤN ĐẠT


  • Thái Kim Lan - Nguyễn Đặng Mừng - Đông Hương

  • Tuệ Lam - Nguyễn Việt Chiến - Nguyễn Hồng Hạnh - Phạm Bá Thịnh - Võ Quê - Nguyen Su Tu

  • LGT: Thông Thanh Khánh - người bạn Chăm mới đến với trang thơ Sông Hương vốn là nhà nghiên cứu và giảng dạy văn hóa Chăm ở một số trường Đại học phía Nam.


  • PHAN TRUNG THÀNH

  • Trần Phương Kỳ - Phương Uy - Lê Thu Thùy - Lê Hưng Tiến - Trần Thu Hà - Đức Phổ - Hồng Vinh - Nguyễn Thiện Đức - Lê Hà Ngân


  • PHẠM XUÂN PHỤNG


  • TỪ HOÀI TẤN

  • LTS: Nhà thơ Phạm Thị Phương Thảo bước vào làng thơ từ rất sớm, nhưng phải đến sau này chị mới cho xuất bản những ấn phẩm: “Dòng sông khát vọng” (thơ - Nxb. Văn học 2010), “Hoa nắng” (thơ - Nxb. Văn học 2011), “Trao em mùa hạ” (thơ - Nxb. Hội Nhà văn 2012), “Khúc ru nơi lưng núi” (thơ - Nxb. Hội Nhà văn 2012), “Hà Nội dấu yêu” (tản văn - Nxb. Hội Nhà văn 2013).


  • TRẦN ĐỨC LIÊM


  • Vân Nguyễn - Phạm Trường Thi - Hồ Đắc Thiếu Anh - Đông Hương - Phan Như

  • Phạm Ngọc Túy - Hà Duy Phương - Ngô Thị Ý Nhi - Phan Lệ Dung - Lê Vĩnh Thái - Đức Sơn - Nguyễn Hoàng Thọ - Mai Văn Phấn - Huỳnh Ngọc Thương - Lan Hoàng Miên

  • LGT: Sinh tháng 10, tuổi con Ngựa, là tác giả truyện ngắn với tên thật Vũ Thanh Lịch, Nguyễn Hải Minh là bút danh dành cho thơ, chị hiện công tác tại Hội VHNT Ninh Bình. Hải Minh làm thơ lúc 16 tuổi, thơ của chị ăm ắp hơi thở của núi, vị mặn của biển, cùng những vui buồn mê thức trong cõi tình, cõi người mang mang… và cũng có lúc mê đắm, mải miết như con ngựa hoang rong ruổi qua từng cung bậc cảm xúc. Nhân ngày Phụ nữ Việt Nam 20/10, xin giới thiệu đến bạn đọc chùm thơ tác giả trẻ Nguyễn Hải Minh.
    Tường Thi (gt)

  • LTS: “Niềm đam mê vô tận của tôi là đọc, làm thơ, viết văn và khao khát đến cháy bỏng là có đủ thời gian để thực hiện niềm đam mê ấy”. Khát khao ấy đã đi cùng năm tháng với nữ thi sĩ Vũ Thiên Kiều từ khi còn là cô học trò giỏi văn toàn quốc (1985), cho đến hôm nay, khi công tác tại Ban Dân vận huyện Hòn Đất, tỉnh Kiên Giang.