Thơ Sông Hương 03-18

14:31 31/03/2018

Mila Bùi - Nguyên Quân - Khaly Chàm - Lê Ngã Lễ - Nguyễn Hàn Chung - Trần Nhuận Minh - Nguyễn Thanh Tuấn - H. Man

Tác phẩm "Khát Vọng" (Acrylic) của HS Phạm Trinh

MILA BÙI

Nhớ anh

1.
Nỗi nhớ anh
quẫy đạp
xé rách màn đêm


2.
Nỗi nhớ anh
nảy mầm
bình minh lấp ló


3.
Những tia nắng
xuyên qua hạt nhớ
lấp lánh pha lê




NGUYÊN QUÂN

Cafe sớm

Chiều xuôi ngang cửa Tư Dung
Gió chênh chếch lộng trắng vùng cuối sông
Con thuyền lạc giữa muôn trùng
Nửa chèo nửa chống bờ lưng điệu chài


Khúc ca nò sáo vọng dài
Cánh chim tăm cá rụng ngoài thinh không
Mắt buồn ngàn dặm lông bông
Hay từ tiền kiếp chung dòng từ quy


Quay tròn cái bóng thiên di
Lưng chừng giới hạn sinh li ngỡ ngàng
Cuộc chơi tính sổ hòa tan
Nguồn sông cửa biển một trang chữ buồn...




KHALY CHÀM

Dự cảm mùa thu đi

trong nếp gấp thời gian
giấc mơ đang khép lại những cánh cửa
mùa thu về ngủ trong quả chuông của bầu trời
em cúi xuống vớt chiếc bóng trên dòng chảy ánh sáng
trao tặng cho hội chứng nỗi buồn không duyên cớ


người ta đã thể nghiệm niềm tin
lắng nghe âm thanh luôn bí ẩn mở mắt trong ổ khóa
sự nghiêm cẩn lộng lẫy trong từng ý tưởng
ký ức đánh thức mùi men bốc lên thành cơn gió chướng
thanh xuân sẽ quay về làm chứng cho những ngày mất dấu
và định nghĩa hương thơm trắng ngày em sinh ra tôi


nhẹ nhàng hơn. từng câu thơ tìm chỗ ký thác
hoài nghi những tín hiệu ký sinh trên môi làm đắng niềm cô đơn
bây giờ. bài thơ là ngôi nhà trong cầu vồng ngũ sắc
hơi thở chúng ta luôn viền quanh những ngón tay
linh hồn thiên thần bay vòng ngọn nến
mùa thu gửi lại tiếng mưa rụng cuối cùng




LÊ NGÃ LỄ

Tháng mưa buồn

Cuối mùa tháng chạp mưa buồn
Nắm bàn tay
Vẽ lại khuôn mặt mình
Nhìn trong dáng vẻ mong manh
Nét buồn buồn riêng
Giật mình chốn xưa
Tuổi đời lận đận giấc mơ
Mà trong sâu thẳm
Còn chưa rớt buồn
Lang bang với cuộc vuông tròn
Lối xưa còn đó
Mỏi mòn ngàn năm
Mù sương tháng chạp lạnh căm
Bay trong gió loạn
Phân thân đường về
Ơi chiều ngồi với con đê
Tĩnh tâm khỏa lấp
Cơn mê của ngày




NGUYỄN HÀN CHUNG

Đơn giản nhất

Đơn giản nhất
là ngồi xuống bên cầu
thòng cẳng xuống sông
rù quyến
một bờ cong quê xứ
tóc tình quết vào khói sóng tê tê


Lại mơ hoang mớ hoảng nhớ mế nữa rồi
giấc nào cũng đầy rạ rơm
quấn những cụm bèo
có bẫy gai củ ấu
chích vào nhớ thương
những giọt máu ấu thời


Đơn giản nhất
là niệm Bát Nhã Tâm Kinh
về thôi về thôi sao đành kẻ ở
mặc những phù hư xứ người quạnh quẽ
mặc những phù hư
mặc những phù hư phù hư phù hư
xứ người quạnh quẽ


Dằn dỗi túi thương vay
không bao giờ trả được món nợ lưu cữu
để chồng lấn nỗi niềm bi hoan của tuổi
con nít con nôi


Đơn giản nhất là
ngồi xuống bên cầu
thòng cẳng xuống sông
cho những con cá lòng tong mân mê ngón út
mà tưởng tượng bàn tay búp măng ve vuốt
vô cùng trinh bạch
phụng hiến rong rêu

                         Oct, 11/2017



TRẦN NHUẬN MINH

Nói với con về nhà cha mẹ…
             “Nhà cha mẹ ở tầm thường thế thôi” (Chế Lan Viên).

Gian nhà xây tự ngày xưa
Cầu thang lên gác bất ngờ đi ngang
(*)
Cái thời ăn ở gian nan
Mà xây được thế là sang lắm rồi
Bạn bè từ ở nhiều nơi
Đến thăm… và đã hết lời ngợi ca
Bây giờ cha mẹ đã già
Sức không còn mấy… biết là làm sao
Ở, đi… chả biết thế nào
Người đâu đã vác máy vào mà đo…
Bảo lo thì cũng là lo
Bảo không… thì kệ, mặc cho sự đời


Chỉ mong mình… chết đi rồi
Câu thơ còn sống với người thế gian


........................................
(*) Nhà tác giả, cầu thang lên tầng 2 rồi đi qua phòng khách mà lên tầng 3.





NGUYỄN THANH TUẤN

Có những gì trong tôi

Có những niềm vui
nhẹ nhàng đi qua không ở lại
Có những nỗi buồn luôn thức giấc trong lòng
Có những chiều trời đỗ cơn giông
nắng phơi màu nhạt thếch
võ vàng chiếc lá
rụng về miền xa thẳm không cây
Có những lúc bên ly rượu suông
uống cạn chân ngày
năm tháng chỉ còn lại trong đáy chai
hờn dỗi
Có những ngày dài phiêu bạt
liều thuốc chữa cho căn bệnh tương tư
đang di căn tiềm thức
đó là nụ hồng với chút hương nho nhỏ
bên khung cửa sổ ai chờ
hạnh ngộ
Có những đêm dài mỏi mòn giấc trắng
uống sạch đêm bằng nỗi nhớ
Có những bữa cơm chiều no căng chờ đợi
nhai trong nuối tiếc
Rối bời tâm tư....




H. MAN

Tháng Ba của tôi

Lại về
ngồi khóc bên nấm mồ cha
Chiều rớt chậm tiếng cu cườm khắc khoải
Lặng lờ không gian hương khói
Trời xanh mây bạc trắng đầu


Tôi như ngọn tháp già phủ mặt bể dâu
Trơ vơ điệu buồn mưa, nắng
Về tạ lỗi cùng đấng sinh thành
Ơn sâu, nghĩa nặng
Bao năm cuộc người chẳng thấy hiển vinh


Về dưới hiên quê kể chuyện đời mình
Con sông mỏi mòn không ra đến biển
Cuối bến trăm năm thuyền ai lỡ chuyến
Lau lách vọng hoài tiếng gọi: Đò ơi!


Cỏ đã biếc xanh gờn gợn góc trời
Đợi bước chân xa về khơi nỗi nhớ
Tháng Ba của tôi
chùm bông khế nở
Sân đình rộn trống chiêng khua
Tháng Ba
Có người làm thơ lơ đãng
Ngồi nghe trăng dậy hương mùa…


(TCSH349/03-2018)





 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • I. Rồi quẩn quanh những tường mưa loang lổtự làm đầy mình bằng im lặng bằng nghe ngóng sự chuyển động của những câu thơ khúc ca xưa trên lửng lơ bìa sách cũ

  • Bạn đã đi qua cây cầu đó, và đã bình thản quay nhìn, những mảnhvỡ những ván đinh dây thừng, những vằn xoắn bứt tung rớt tả tơixuống vực sâu, nơi sóng nước đang ầm ào cuộn xoáy

  • ...Trong vại chượp mắm phơi ngấu những linh hồn cáChảy rân rân trong da thịt con ngườiMáu ta nóng hay là nước mắm...

  • Những thiếu phụ vừa đi vừa vấn lại giấc mơ ngái ngủTrăng non ngậm sương, bầu vú họ ngậm trăng

  • Nhóng nhánh mắt chuồn chuồn bay thấpCỏ gà rưng rức lối gaiVáng trứng rộ tăm tăm mùa cá đẻ

  • Đó là hành trình của gióThổi qua mấy mùa chiêm bao

  • ...kẹt cửa run nắm tay dịu dàngem đã về chưakhông có tiếng đáp lời, không còn ai...

  • Thành phố tôi như một ráng mâyTrôi ngoài cửa gióNhững lóng rêu lần qua tay áo rũ   Cuối sông lơ đãng rượu như mình

  • Em đừng thả nửa giấc mơĐể không qua kịp nửa bờ lá dâu

  • những tình cờ mà con người ngỡ là sự sắp đặt của thượng đếtôi đã gặp ôngmột lầnhai lần

  • Morningtonban mai chạy tới chân mây rắc bạcgặm bình minh nở gặm cỏ non tơlốm đốm trắng những chú bò đực kiêu hãnh

  • lưng chừng sángngực em căng đầy giấc mơ anhlong lanh xanhmùa Đông phương trinh tiết

  • Vú nóngngười đàn bà dán thân thể nâu bóng vàonỗi đợi

  • Một tháng 30 ngàyMột năm 12 thángThời gian có thể đưa ra đong đếmTình yêu không thấy hình hài

  • Ta lặn vào nhau chênh chao nỗi nhớNhững niềm yêu lấm cát cuộn tràoÁnh lửa khuya phải chăng là ảoVẫy vùng trong mắt em sâu?

  • Người đàn bà se bóng tối trong tôikhông đêm tân hôntạo hóa nhọc nhằn đẩy bánh xe tạo hóavòng quay rớt một con ốc như con ốc sên nhòe nhoẹt nước                                                                  trên đường đi qua

  • Người bước vào bức tranh tôikhông sắc màunét cọ vẽ bằng sóng - sóng vang không gian 18 chiềuchật chội cơn mơ

  • Hành hương về núi Thần ĐinhLên chùa Kim Phong trên nghìn bậc đá

  • Mở những khát vọng raCánh cửa đập tan bờ sóngTrái tim không thể hú hớ nổi ngọn gió thơ trên đồi hoang vuMênh mông vỡ vụn và tự mất dần bóng tối lung linh

  • Tôi về vốc nước dòng sôngChút rong rêu cũ phiêu bồng đã lâuCòn đây sóng vỗ chân cầuTiếng đàn xưa lạnh, ngọn cau nắng tàn