Phan Lệ Dung - Nguyễn Hới Thọ - Mai Văn Hoan - Nguyễn Thị Hải - Trần Xuân An - Huy Uyên - Trần Quốc Toàn - Lê Văn Lâm - Lan Anh - Võ Ngột
PHAN LỆ DUNG
Chờ...
Cuộc tình đã đi qua
như chiều nay mọi thứ đều xa lạ
con chim quyên hát xẩm bên vườn
lời ca loay hoay lập lại những điều không trọn vẹn
mưa luẩn quẩn cuối ngày
Ta, người đàn bà
ủ rũ như hoa mận héo
giấc mơ hoàng hôn vội vã đi qua
để lại nỗi buồn rách rưới
tháng chín
ngủ trong khu vườn nhỏ
nhấp nhô vài chiếc lá vàng lác đác trên cỏ xanh
chiều
thả tiếng chuông thoảng qua phố buồn
ngày dài quá đỗi
so với ánh mắt người thiếu phụ buổi chiều vắng vẻ
có tiếng hát từ quán cà phê bên sông vọng lại
than vãn mối tình đã mất
có cơn gió mỏng manh thổi qua cửa phòng khe khẽ
ai đó ngậm ngùi ngoài kia
Tình như nắng mùa thu đi qua cánh đồng gió ủ
lao xao
qua những mái nhà lắc lư tiếng trẻ
khi buổi chiều tới
lịm tắt sau lũy tre
ôi, có bến bờ nào vui
cho ta neo mắt ngày vàng lên cửa sổ
chờ nắng thu trở lại
vớt cuộc tình cuối sông.
NGUYỄN HỚI THỌ
Biển không ngủ
Hình như biển không ngủ
Đêm nay tôi chứng thực cho mình
Biển cồn cào tôi, sóng thức
Ai có thể ru biển?
Những con còng ngơ ngác hỏi nhau.
Nhiều người biết biển sâu
nhưng mấy ai biết biển khát
Chỉ có cát và sóng hát
những hợp âm phi thường.
Đêm Lăng Cô gối đầu lên sóng biển
Thèm một bàn tay mẹ
Gió cứ rì rào trên lá cây
Cười với bài thơ tình của biển.
Rõ ràng là biển không ngủ
Bọt sóng trắng trong giấc mơ xưa
Mối tình anh lính biển
Em ở đâu và em là ai?
Tôi người con sinh ra cạnh biển
Đã thấy những cơn bão kinh hồn
Đã hiểu những giận hờn đất nước
Và những lần cha khóc.
Đêm Lăng Cô muốn có lời ru biển
Nhưng thực tình biển lại ru tôi
Và em nữa xa xôi nào khác
Tin vào tôi biển không ngủ bao giờ.
Lăng Cô đêm 23/12/2016
MAI VĂN HOAN
Nhạc Trịnh
Người con gái đi dưới hàng long não
Đã hóa thành cánh vạc xa xôi
Đôi vai ấy vẫn “gầy guộc nhỏ”
Bóng hoàng hôn bảng lảng cuối chân trời
Người con gái đi dưới hàng long não
Hóa mưa rơi trên tháp cổ thánh đường
Mưa vẫn rơi mà người đâu có thấy
Chim di cư thành nỗi nhớ tha hương
Người con gái đi dưới hàng long não
Đã hóa thành một áng mây trôi
Từng sợi tóc bay bay theo chiều gió
Trên nền xanh như bản nhạc không lời…
NGUYỄN THỊ HẢI
Dãy nhà
Một dãy nhà liền kề thâm thấp
Những cánh cửa sát lề đường
Khép kín
Không một bóng người
Dãy nhà thầm lặng tỏa bóng râm
Bóng râm thật mịn
Vạch một luồng thẳng tắp
Giữa lòng đường
Ước làm con thằn lằn đu mình ngoài cánh cửa
Hay làm con mèo ngủ gục cạnh chậu hoa
Để hòa vào bóng râm làm một
TRẦN XUÂN AN
Quãng tuổi hai mươi
băng qua một quãng đường mưa
về bên phố nắng đang trưa, dịu dàng
ngồi nghe ai hát mênh mang
hồn tôi mưa xuống, trốn sang hồn nào!
thôi, dầm mưa nốt, có sao
về nhà hong nắng, gió chao giấy này
một trang mưa nắng trong tay
kề bên trang bão trang mây - một người
một tôi trăm khóc nghìn cười
chặng mưa, đỗi nắng, phơi tươi, úa bày
ta trốn ta làm chi đây
tình sâu cứ viết cho dày tình thơ
tiết trời, ai hát, bâng quơ
đi đâu, tôi cũng đứng chờ gặp tôi
thì đành đối diện mình thôi
ảo mười bảy, quãng hai mươi, tuổi tình!
HUY UYÊN
Di chúc viết ở Mỹ
Tôi đi tìm em khắp phố
Vương vấn đâu đây bóng hình
Bên đường Sunflowers chở gió
Costa Mesa lặng thinh.
Ngờ em xe ngựa đi qua
Gió bay ngang từng sợi tóc
Thôi đâu đây, mái nhà
Một mình em buồn ngồi khóc.
Buổi chiều công viên đầy nắng
Thoáng chút hơi sương tràn về
Ta trọn cả đời xa vắng
Em giờ tôi gọi có nghe?
Ngôi nhà lặng im trong làng
Ẩn nấp tình ai hơi thở
Mái ngói đỏ che đổ nghiêng
Có dấu tim ai trong đó.
Ngày tháng chôn sầu ký ức
Có lẽ giờ em đang buồn
Mấy mươi năm đời phiêu bạt
Quay về một con số không.
Đã nhiều lần tôi dặn lòng
Treo ngang nỗi sầu quên hết
Đợi mưa về làm đám tang
Tôi, Cali. và nỗi chết.
TRẦN QUỐC TOÀN
Hiện tồn
Nơi chưa có mặt trời trên trái đất này
Ẩm ướt
Những dòng nước quánh đặc cuộn vào nhau
Chảy khối trắng
Căng
Bên mép ngày tàn
Những chú sâu đo gang.
Giăng tơ
Nhện
Móc nối vi mạch
Chạm vạch
Hút cạn một cơ thể ấu trùng.
Em nằm bên cạnh một chiếc gối
Nỗi đau lột xác
Tôi biến thành đứa trẻ. Sơ sinh.
Có lẽ tôi sẽ lấy chồng cho em.
Kiếp luân hồi
Bánh xe
Cỗ xe
Người kéo xe
Em. Tôi hái hoa thạch thảo làm quà.
Đặt lên cỗ xe hoa. Xe hai họ. Tôi cười trong hơi thuốc lá...
Râu tôi mọc dày
Tôi quên cách em đã dạy tôi hôn
Tôi chỉ còn một cái ngõ. Thui thủi hút thuốc.
Hiện tồn
Tồn hiện
Tôi vừa cởi bỏ nỗi đau.
LÊ VĂN LÂM
Những viên đường trong đáy mắt cà phê
Có phải mọi cuộc tình đều bắt đầu từ những tách cà phê
Hay tại mắt em nâu nên anh thường đến quán?
Khi bản sonate ban chiều theo hoàng lan rơi xuống
Ta ngước nhìn lên thăm thẳm những chân trời…
Tuổi trẻ lặng thầm như muối giữa biển khơi
Cảm ơn vì đã có nhau những ngày cô đơn nhất
Thành phố rộng, cái nắm tay bí mật
Trong thế giới triệu người là thế giới của ta…
Mình đã mơ về những hải cảng mù xa
Những chuyến đi dài, những ngã đường mới mẻ
Ngỡ có thể cùng nhau làm mọi điều không thể
Nhưng rốt cuộc thứ em cần, anh chẳng có để cho…
Như mưa mùa hè rơi chẳng biết nguyên do
Mọi cuộc tình không cần đến bất cứ gì để bắt đầu, để kết thúc
Riêng nỗi đắm say của những ngày đã mất
Còn trong mắt cà phê, vời vợi những viên đường...
LAN ANH
Nhật thực
Anh đánh thức một mặt trời trong em nóng bỏng
Một mặt trời dịu dàng khoác lên nét hồn nhiên
Một chút đam mê
Một chút ngoan hiền
Anh bỗng hóa đêm đợi chờ khao khát
Em đánh thức trong anh một vầng trăng dịu mát
Ngọt nỗi nhọc nhằn
Bát ngát cánh đồng xanh
Vàng ánh suy tư
Tỏa sắc yên lành
Đêm trăn trở
Gió gọi mây khẽ thức
Vũ trụ xôn xao một lần nhật thực
Đêm ngã vào ngày
Bóng tối mềm tan
Anh ngã vào em
Bình minh dần sáng
Dải lụa mây nhàu nát phủ chân trời
Ta đánh thức nhau...
Thầm lặng
Không lời
Nghe nhật nguyệt rã rời ngày mờ mịt
Ta đánh thức phút giây tĩnh mịch
Cho Thiên Hà một dãy đứng hờn ghen
VÕ NGỘT
Giai điệu xanh
Cánh đồng trước ngõ nhà tôi
Ban mai in cánh cò, cánh vạc
Ký ức lẫn vào năn với lác
Sao Thần Nông xa lắc xa lơ
Vắt kiệt sức - mà đời không hết khổ
Con cá con tôm chìm vào mưa gió
Tiếng vó bè cót két… kéo trăng lên
Một nắng hai sương
Cha ngả nghiêng với cánh đồng phơi ải
Áo đẫm mồ hôi
Mẹ còng lưng nắn nót từng nhánh mạ
Viết lên cánh đồng màu xanh lúa ngô
Cái màu xanh… lam lũ
Ru sớm ru chiều
Ru vàng biển lúa
Chiêm mùa trĩu hạt đơm bông
Bưng trên tay bát cơm trắng thơm mỗi bữa
Bát canh cua ngọt mát trưa hè
Mùi ngô nướng thật thà ủ lửa đêm đông
Khúc hát cánh đồng
Khúc hát cánh đồng
Vuốt lên tôi
Giai điệu xanh
Bát ngát
Chân trời.
(TCSH337/03-2017)
Ngô Thị Thục Trang - Nguyễn Trung Bình - Tuệ Nguyên - Hoàng ấu Tuyền - Phan Lệ Dung - Nguyễn Thị Anh Đào - Châu Thu Hà - Vạn Lộc - Vũ Kim Liên - Từ Dạ Linh
NGUYỄN TRỌNG HOÀNBan mai đón đợi
MINH TỰGuitare
Trần Vũ Long - Trần Tiến Dũng - Vĩnh Khôi - Nguyễn Hoa - Đoàn Mạnh Phương - Tôn Phong - Phạm Dạ Thủy - Phan Huyền Thư
Phan Văn Từ - Vương Hồng Hoan - Nguyễn Tất Hanh - Nguyên Quân - Dương Thu Hằng
THANH THẢO Kính viếng hương hồn anh Hoàng Đình Thạnh
Du ca
Lâm Thị Mỹ Dạ - Diễm Châu - Nguyễn Thị Thái - Lê Anh Dũng - Lưu Ly - Nguyễn Hữu Quý - Lê Viết Xuân - Duy Từ - Trần Hữu Lục - Phan Văn Chương - Lâm Bằng
Gam mầu
Minh Đức Triều Tâm Ảnh - Trần Hạ Tháp - Huỳnh Thúy Kiều - Lê Ngã Lễ
Trương Vĩnh Tuấn - Bùi Minh Quốc - Lê Lâm Ứng - Nguyễn Quang Hà - Châu Nho
Lê Thu Thuỳ - Nguyễn Thị Khánh Minh - Vũ Thị Kim Liên - Trần Kim Hoa - Văn Đắc - Văn Công Hùng - Đức Sơn - Huỳnh Đường
Muối sương
Bùi Quang Thanh - Nguyễn Thụy Kha - Nguyễn Ngọc Hưng - Vũ Huy Long - Nguyễn Hàn Chung - Mai Ngọc Thanh - Nguyễn Thánh Ngã - Ngô Thị Thục Trang
Sinh năm 1955 tại Phú cát, Bình ĐịnhTiến sĩ khoa học, Phó chủ nhiệm khoa Ngữ văn, Đại học Khoa học Huế.Hội viên Hội Nhà văn Việt NamĐã được nhiều giải thưởng văn học ở địa phương và Trung ương.Sông Hương trân trọng giới thiệu chùm thơ mới của anh nhân chuyến đi Trung Quốc vừa qua.
HOÀNG CÁT…Ta chẳng tham giành chi nữa hếtChỉ mong sao thân kiếp con ngườiỞ đâu đâu, và ai ai cũng đượcSống như ta đã được sống trên đời.
Đi chơi
Tên thật: Trần Vương ThuấnSinh năm 1983 tại thị xã Phan Rang, Ninh ThuậnGiải Ba cuộc thi thơ 2001 - 2003 của Tạp chí Sông Hương
Tên thật: Trần Văn MườiSinh ngày 9.9.1982 tại Đông Yên, Phúc Thành, Yên Thành, Nghệ AnTốt nghiệp Đại học sư phạm Huế (Khoa ngữ văn)Đã có thơ, truyện đăng trên nhiều báo chí Trung ương và địa phương với các bút danh: Đinh Hạ, Minh Châu Trần, Trần Đông Yên Phương.Giải khuyến khích cuộc thi thơ lục bát của Báo Tuổi trẻ 2003.
Ditimloigiaicuocdoi là nickname của Bụi Trần đang “bế tắc chưa tìm lối thoát cho bệnh tật và đã sống như một phế phẩm suốt 5 năm tròn”. Thơ, hẳn là niềm ân sủng duy nhất có thể cứu rỗi tâm hồn của người bạn nhỏ đáng thương này dẫu Bụi Trần đang muốn khám phá nhiều thể loại khác nữa. Chúng tôi đọc được ở thơ Bụi Trần lời tri âm trong bản nhạc vút lên từ địa ngục của một nhạc sĩ quá cố. Nhưng ước vọng thoát khỏi niềm đau mang bản chất định nghiệp tại mỗi người là không lẫn lộn... TCSH