Thơ Sông Hương 03-15

15:21 30/03/2015

Nguyễn Thị Anh Đào - Lê Vi Thủy - Trần Tịnh Yên - Ngô Hà Phương - Trần Quốc Toàn - Bạch Diệp - Đinh Thị Như Thúy - Hạnh Ngộ - Hạc Thành Hoa

Khoảnh khắc đẹp "Sông chiều" của Bùi Nguyên Quân

NGUYỄN THỊ ANH ĐÀO

Ngãi đắng

Hơi thở đó
Cuộc sống dâng tặng em
Để đắm trong thân phận
Ngãi đắng
Lọc từ tim


Những bông hồng vẫn tỏa hương
Bên kia hạnh phúc
Lối cũ rụng đầy hoa giấy đỏ
Nhắc em về ký ức anh


Hơi thở đó
Dấu em trong phận đàn bà
Cánh sen lọc từ bùn đen và nước đục
Vẫn trong một màu khiết tinh


Cha mẹ ban tặng cho em một nỗi buồn
Thời cút côi thơ trẻ
Những giấc mơ kéo em về tấm cửa ngăn thành hai ô
Bên cha
Bên mẹ
Chấn song con trơ trọi cuộc vui tàn


Đôi khi
Nỗi đau dày lên em bằng những tiếng cười
Thoát lên số phận
Để quên


Hơi thở đó
Anh lấy mất của em trong một lần lỡ tay
Đánh vỡ chiếc gương hạnh phúc


Em vẫn sống bằng tình yêu kỳ diệu
Để biến bữa tiệc tàn thành bản tình ca.




LÊ VI THỦY

Tìm

Khi những cơn mơ hoang hoải về phía mặt trời
Nơi tiếng nấc không bình yên
Rơi
Trưa nắng hè rả rích tiếng ve
Bé gái nhỏ
Đen nhẻm những bước chân


Khi những cuộc đời vùi mình vào ánh sáng giả
Cái miệng cười xéo xệch cả nhân gian
Vẫn đôi mắt hàng đêm làm tình với mối mọt
Cưa đẽo hình hài sau vụn vỡ mâm cơm


Khi cơn mưa mùa sớm giao hoan với đất
Máu của rừng chảy xiết về xuôi
Những đôi mắt cháy khét từng ám ảnh
Nỗi cô đơn tràn miệng nụ cười


Trên hành trình tìm về của gió
em gái nhỏ
từng bước chân
xiêu vẹo
Vẽ đường mòn trên tường gai nhọn
Lật úp mặt nỗi nhớ tổn thương nhau
Giữa khát vọng
đôi chân đem nhẻm
Tìm về




TRẦN TỊNH YÊN

Ẩn dụ đêm

Giấc mơ màu dã quỳ
Kể chuyện khu vườn ngập tràn xác bướm
Phục sinh sau thị giác mùa thu
Giữa va đập của những vĩ ngữ
Cất lên từ huyệt đạo gió
Những sợi máu khô
bốc cháy
trên gân chiếc lá

cỏ dại mọc đầy trong mắt cánh cửa đã khép lại


Có bàn tay hình như đã cũ
Giấu trong mùi buồn của sen
Mở ra
một hàm ý cuối cùng
Giữa ẩn dụ đêm
Những trống rỗng quay về sau vạt áo
một sớm tàn hoa


Mùa ngập ngừng chiêm bao
trong mưa ngày Đoan ngọ




NGÔ HÀ PHƯƠNG

Bến xưa

Lênh đênh bể đời muôn nghìn bến lạ
Con bến tuổi thơ vẫn cuồn cuộn đêm ngày
Vẫn cha buông cần kéo cong bóng núi
Vẫn mẹ dầm mình quờ tóm bóng mây


Vẫn, bãi ngô thắp ngày lên sắc mới
Cánh diều thiu thiu chiều ngủ biền dâu
Lũy tre dưới dòng êm chảy thời gian xanh mắt
Chiếc thuyền vô biên trôi về phía bạc đầu


Đêm tĩnh lặng nhuộm đen hồn cây đá
Nhuộm mênh mang tiếng hát mạn thuyền
Cái khoáy nước giục vàng trăng mười sáu
Giục trái tình em chín đỏ hẹn nguyền


Đêm phố thị chòng chành con bến cũ
Ký ức quê rụng trắng nỗi niềm
Tung chiếu chăn chạy ù về tháng năm lêu lổng
Chụp níu miên man khuyết ánh trăng mềm




TRẦN QUỐC TOÀN

Ta đi tìm bãi tha ma trên đồi trăng

Ta đi tìm bãi tha ma trên đồi trăng
Băng qua tiếng gió rùng rờn cùng tiếng nút lưỡi rắn lục xanh
Đóm lửa phù vân đốt hương trên mộ lạnh
Những chồi cây bóc vỏ từ lòng đất chui lên
Cùng những con ma đi ra từ bào thai nhân quả
Chúng cười và uống rượu giữa mùa đông.
Cái bàu đá cha ông để chút hương nấu chén tạc chén thù
Giờ mất hút bởi những hồn ma lịch sự
Ta đi tìm bãi tha ma trên đồi trăng
Mang gương mặt đêm ủ dột
Bầu trời đã bị chột một mắt
Đêm mọc trăng
Mặt ai mọc chút tàn hương thiếu nữ
Ngự trên đồi trăng trai trẻ
Nơi nghĩa địa vĩnh hằng một cơn ảo tưởng
Làn khói dâng bát cơm nhang thờ phượng
Cúng ai ta lạy những mặt buồn vui nhân thế
Ru một hơi thở phả vào trong giấc ngủ bình sinh.




BẠCH DIỆP

Mùa tàn phai

Và rồi những đứa trẻ sẽ lớn
Nàng không phải đội mũ, cài nút áo cho chúng mỗi sáng
Đứa về cơm trưa, đứa trễ buổi tối
Bận rộn đôi khi là một đặc ân.


Trống rỗng giấc đêm
Trăn trở gối chăn êm
Nghe từng giọt tàn phai thấm lạnh


Hơn mọi thứ ánh sáng người ta mua ở thẩm mĩ viện hoặc ánh đèn sân
khấu
Nàng phục sinh ấm áp cho một ngôi nhà
Có bầu trời và cánh chim trong mắt con trai
Mặt biển hồng ngọc sớm mai trên làn da con gái
Ngày xưa,
Những ngày xưa
Ngủ yên không dấu tích
Trong khu vườn mù sương


Nàng ngồi đó quay lưng với hừng đông
Những rụng rơi thấm vào tim tê buốt
Nhưng nụ cười nàng sưởi ấm góc vườn
Và vây bọc những luống hoa bằng một thứ ánh sáng khác


Bình yên giữa mùa.



ĐINH THỊ NHƯ THÚY

Cây trong sương

những tiếng gọi như tan
vào khoảng rỗng sương dâng
mịt mờ suốt một ngày
một đêm dài một ngày


dài một đêm dài rồi
ngày dài rồi đêm dài
tiếp nối những tiếng gọi
cứ tan vào khoảng rỗng


sương dâng mịt mờ chỉ
cây và cây và cây
những cây trổ mầm xanh
bên cầu những cây trơ

trụi lá những cây nứt
ngang thân mầm rễ đỏ
những cây ngơ ngác ươm
hoa nhẫn nại đứng im


lìm trong màn sương bủa
vây như sữa chỉ cây
và cây và cây đầm
đìa chảy từ lá từ


thân những dòng nước mắt
trong suốt lạnh chỉ cây
và cây buồn bã chịu
đựng chỉ cây và cây


vẫn những tiếng gọi như
tan vào khoảng rỗng vẫn
sương dâng mịt mờ suốt
những ngày dài những đêm


dài vẫn chỉ cây và
cây và cây bất lực
cháy những đốm lửa rưng
rưng trong ký ức
              
20/4/2014



HẠNH NGỘ

Dặn anh

Khi nhớ em anh đừng vào
facebook em xem hình em không
có ở đó em không ngủ
ở đó khi nhớ em anh


đừng đến quán quen em không
ăn ở đó em không chơi
ở đó khi nhớ em anh
hãy nhìn vào chính anh em


đang say ở đó em đang
mắc trong đó với nỗi nhớ
mất tân mất thân linh hồn
người nữ khi yêu như sóng


dữ ngày biển động biển đã
động từ khi anh đến vậy
anh còn tìm em ở đâu
nơi những quán quen quán lạ


chính anh chính em đã tự
làm biển động dữ dội đời
mình đau oằn quại trong nỗi
vụng dại sợ mất nhau có


nhau và nỗi đau nghi hoặc
khi vắng nhau hoặc khi ngóng
nhau thườn thượt làm sao được
những khi nhớ em anh đừng!...




HẠC THÀNH HOA


Giấc mơ của đá

Không còn tảng đá nào được yên
thân bởi tiếng búa và tiếng đục
vang lên vang lên ngay dưới chân
nàng đang nuôi một giấc mơ đến


thành đá từ khi có đá dù
trơ trọi một mình vẫn đứng cho
bầu trời bớt trống nàng tối sầm
những khi trời chuyển mưa lại xanh


ngay khi trời vừa tạnh nếu một
ngày nàng âm thầm bước xuống thì
cả bầu trời trống trải vô cùng
giấc mơ cũng không còn nữa nàng


đã thật sự chết ngay khi vừa
sống khi tôi rời thị xã ra
đi thì nàng đã hóa đá hôm
nay dưới mầu trời xanh ngày đó


không biết nàng có còn là đá
những nhát búa cuộc đời và chiếc
đục thời gian có để cho nàng
được yên với giấc mơ của đá.


(SH313/03-15)






 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • LTS: Trại sáng tác Văn học Nghệ thuật của Ủy ban toàn quốc Liên hiệp các Hội VHNT Việt Nam tại Cố đô thơ mộng đã bế mạc cách nay hơn 1 tháng. Trong ký ức của Huế bây giờ là một khoảng trống mênh mang tình mà “loài - thi - sĩ” đã giăng mắc như những dấu lặng không thể mờ phai trên hình hài từng nẻo phố… Sông Hương trân trọng giới thiệu chùm thơ rút từ hơn 100 tác phẩm ở Trại viết Cố Đô.

  • Có thể ngày mai cỏ sẽ mọc đều hơnDưới bước chân mình anh sẽ nghe nhịp đời tan chảyEm định cư trong những ký ức thời gian nhập nhòe mùa phượng đỏMột góc Huế bình yên Thiên  Mụ nắng chan vàng

  • Người gieo mùa thu trong thành phố bỏ đi rồibỏ hoang công viênbỏ hoang những con đường thông thốcbỗng thấy lạ những mặt người, lạ trời, lạ đấtcòn mỗi ngọn heo may bạn cũ dẫn đường

  • ...Trăng non hé cửaCuội lẻn thăm nhàMây ôm chăn cưới, ru giấc CuộiVà...

  • Có những mùa hè không nắngvà mùa thu không trăngthời gian đi trên những lối mòn không thể thấy.

  • Thời mặt đất thiếu mênh môngCá nhân lang bạt chân trầnChạy tích cực trong mọi hình thức

  • Ta đã sống, và ta còn sốngCháy hết mình vì phẩm giá kiếp ngườiTa đã trải vô vàn cay đắngNên bây giờ đời càng đẹp gấp đôi

  • ...Sao nhiều việc vẫn còn im lặng đáSức ỳ nào?Sao nhiều việc không bén nhanh như                                              cứu hoả...

  •                 Tặng Hoàng HưngCó thật ông đấy không?Vừa đi vừa đếm bướcNhững bước trầm trên trảng cátMột bước lên, lại một bước lùi về

  • ...Âm dương day trở cuộc sinh thànhMùa tinh tú phong phanh...

  • Nước cuộn xoáy chỗ sông tìm gặp biểnHãy còn nghe hương cỏ THẠCH XƯƠNG BỒ Nơi cuối sông nhớ về nguồn khắc khoảiSông hiền hòa nên được gọi sông THƠ...

  • Những đàn bà không chồngNhư những chiếc mâm cổLặng lẽ đầy rêu phong

  • Kêu sớm, kêu chiều, kêu cả hoàng hônKêu bồ đề xanh (*), kêu tượng đài trắngKêu buốt lá kim trên cây mọc thẳngTiếng kêu nhức nhức Trường Sơn.

  • ...dòng sông quê mang chuyện tình trôi mãisông ơi...

  • Lê Vĩnh Tài sinh tại thành phố Buôn Mê Thuột, hội viên Hội văn nghệ Đắc Lắc. Năm 1996 anh có mặt trong tập thơ “6 ô cửa sổ” cùng với 5 tác giá trẻ Đắc Lắc; Và là đại biểu chính thức dự Hội nghị những người viết trẻ toàn quốc lần thứ V (1998).Thơ Lê Vĩnh Tài đẹp và buồn, bảng lảng như một tiếng gõ cửa mơ hồ, để lại những ngấn sóng xao xuyến trong lòng bạn đọc.

  • Con đẻ của Khánh Hoà nhưng là con dâu của Huế. Lê Khánh Mai tốt nghiệp Thạc sĩ khoa học xã hội và nhân văn, hiện là Tổng biên tập tạp chí Nha Trang. Ngoài 4 tập thơ và 1 tiểu thuyết đã xuất bản, Lê Khánh Mai còn có nhiều thơ in trong các tuyển tập khác.Thơ Lê Khánh Mai lành mà gợi, róc rách giữa hai dòng truyền thống và hiện đại, dùng dằng giữa hai nẻo hiện thực với mộng mơ...

  • Sinh 1954 tại Nghi Lộc,  Nghệ An. Hiện là công nhân ngành in ở Huế. Hội viên Hội Nhà văn Thừa Thiên Huế. Tác phẩm đã xuất bản:- Lá thời gian- Tinh khôi- Chàng ca sĩ bình minh

  • Sinh ngày 29 - 05 - 1978 tại HuếNguyên quán: Đồng Hới - Quảng BìnhĐại biểu Hội nghị những người viết văn trẻ Việt Nam 2 lần V và VIHiện đang công tác tại Khoa Ngữ văn - ĐHSP HuếTác phẩm: Thơ “Khi em mười chín”- NXB Thuận Hoá 1998.

  • Tưởng chừng như dòng sông trôi chật hương                                                 bòng, hương bưởitưởng chừng như con đường quen, quen tựbao giờhình như tôi đã có lần tiền kiếpđêm thiên hà vỡ một ánh sao rơi

  • Có gì mà nhớ quêGặp sông nhìn đăm đắmThương bên lở bên bồiLo quê mùa nước lớn