Châu Thu Hà - Tần Hoài Dạ Vũ - Nguyễn Ngọc Hạnh - Mai Văn Hoan - Nguyễn Văn Quang - Nguyễn Văn Thanh - Ngô Thái Dương - Nguyễn Thiền Nghi - Thảo Nguyên - Trường Thắng - Lâm Bằng
CHÂU THU HÀ
Chiều trên đồi Vọng Cảnh
Men theo lối nhỏ triền đồi
Bồng bềnh ta với đất trời ban sơ
Bàn tay nắm mấy cho vừa
Nồng nàn hơn những ngày xưa nồng nàn
Ráng chiều tím đẫm Hương giang
Chợt nghe một tiếng chuông vang vọng về
Những mênh mang
những hẹn thề
Gửi vào trong gió bốn bề thông reo
Đất trời ấp ủ men yêu
Đam mê thắp lửa những điều riêng chung…
TẦN HOÀI DẠ VŨ
Soi đời độ lượng
Nắng vừa về trong lá
Lá xanh mùa hương bay
Tình non như vòng tay
Lòng em hiền dải lụa
Em còn tay giữ lửa
Trao cho người đau thương
Và trái tim xuống đường
Xóa đi ngày gian khó
Biết đời không nỡ bỏ
Hãy quên bao lỗi lầm
Xin về chút từ tâm
Tặng tháng ngày dâu bể
Này em ngăn giọt lệ
Tình say trong tiếng đàn
Lòng sầu mai sẽ tan
Ngàn tiếng chim gọi nắng
Hồn qua mùa cay đắng
Tình thơm vào mai sau
Ánh sáng của niềm đau
Soi đời ta độ lượng!
NGUYỄN NGỌC HẠNH
Giấc mơ trôi
Chỉ mình tôi bước tới phía sau
Dấu vết còn đây ký ức vơi đầy
Bàn chân mình dẫm đêm mờ mịt
Một thời vụng dại đắm say
Bước tới hay là đang trở lại
Mà sao chân cứ vấp u mê
Đầu không quay lại, mắt nhìn thẳng
Lòng còn quấn quýt phía sông quê
Phía nào trời đất đừng giông tố
Cứ mãi hoàng hôn nỗi nhớ nhà
Nơi ấy một thời tôi thơ dại
Xa rồi, thôi nửa giấc mơ qua
Khi chạm gót nẽo đời vô ngã
Là tôi bước tới phía sau mình
Chân trời mờ mịt còn xa lắm
Cho tôi dừng lại để hồi sinh
Cho tôi quay lại, không đi nữa
Khất nợ dòng sông giấc mơ trôi
Cái đã trót vay, xin trời đất
Hãy lấy tàn tro để lấp bồi...
MAI VĂN HOAN
Có phải là yêu không?
Xa một ngày là nhớ
Xa hai ngày là mong
Cái chi mà lạ rứa
Có phải là yêu không?
Có phải là yêu không?
Sao thấy lòng bổi hổi
Đôi dòng tin nhắn vội
Cũng thấp thỏm đợi chờ
Hay suy nghĩ vẩn vơ
Hay ghen tuông ngớ ngẩn
Hay hờn và hay giận
Có phải là yêu không?
NGUYỄN VĂN QUANG
Độc thoại
Hoàng hôn cúi đầu tựa lưng núi
Em ơi mùa thu không ngủ
Rũ gân lá tính thời gian
Trăng lồng nhân ảnh khuyết bóng sông
Mây tan chảy giữa trời đơm bông
Ta với ngươi tri kỉ ừ tri kỉ
Giai nhân kìa hay bóng hồng
Bình minh ngoi lên từ mặt biển.
NGUYỄN VĂN THANH
Chốn xưa
Ta về thăm lại chốn xưa
Ngọt ngào kỷ niệm thuở vừa biết yêu
Bên tai vẫn tiếng sáo diều
Thấp cao trầm bỗng giữa chiều nhớ thương
Rưng rưng hoa dại ven đường
Biết chờ ai gửi mùi hương dại khờ
Một mình ta một ngẩn ngơ
Chân như lạc giữa đôi bờ thực hư
NGÔ THÁI DƯƠNG
Chao bờ
Hồn nhiên
tự tại búp măng
Tắm mưa
ngâm nắng vết lăn mỗi ngày
Khói sương
danh phận kiếp này
Cứ như
chỗi ngọc
lay lay từng giờ
Hóa thân
lịm cả hồn thơ
Xuyên qua
lộc mạch
chao bờ… tri âm
NGUYỄN THIỀN NGHI
Chiều trên Mù Cang Chải
Thị trấn phơi váy chiều
trên đồi ruộng bậc thang qua mùa
đất trống
chim về vãi sắc âm
Người ở đây như mây
lãng đãng trôi
lãng đãng quẩn quanh ngọn núi đời mình
lối về cúi con mắt nhớ nắng
góc đứng góc đi nhòe gió đồi
Con nước về thấp chạm đáy chiều
chạm bước ngươi đi dọn hoàng hôn
váy bọc màu chàm về đốt bếp
lửa nói cười trên que củi thời gian
Thị trấn đổ nhào bức tranh thủy mạc
xuống lũng đêm
với giấc mơ trần mảnh ghép cuộc người
đường ở đây không tên không số
tôi đi như người đồng bóng lạc tâm
phố không quen hoang hóa bước người
tôi hoang hóa tôi.
THẢO NGUYÊN
Giấu tình vào sóng
Ký ức gọi về với biển chiều nay
Cùng uống nhé chén nồng nàn đầu hạ
Dào dạt sóng ru mềm ghềnh đá
Gió đan mây óng ánh mặt trời.
Gọi về thanh tân của tuổi đôi mươi
Thuở ngực biển căng vồng sóng gió
Và dấu yêu một thời hoa đỏ
Dịu dàng bờ cát tinh khôi.
Điều gì cháy lên từ phía xa xôi
Mà thăm thẳm mà dềnh lên như sóng
Những nỗi niềm trong vỏ sò vỏ ốc
Khát một lần thoát xác để ngân nga.
Biển lắng lại và xanh êm đến lạ
Nắng đơm hoa lấp lánh môi cười
Biển có biết ta giấu tình vào sóng?
Giữ riêng mình ngàn vạn hạt sương mơ.
TRƯỜNG THẮNG
Khắc khoải
cung trầm
Đêm dài mải miết
Bừng thức chiếu chăn
Làn môi hờ hững
Còn nhớ môi hằn.
Giẩy giụa lời mưa
Điếng lòng xối xả
Âm lượng thâm trầm
Chát chúa tục ca.
Từ nào đẹp hơn
Lênh loang có thể
Gió thoảng bay vèo
Khô khốc sơn khê.
Chạm đời khập khiểng
Tục lụy lớp lang
Trùng khơi vươn sóng
Khắc khoải cung trầm…
LÂM BẰNG
Đá núi Vân Hoàn tạc một khối xanh
Tưởng nhớ nhà thơ Hữu Loan
Tôi về thăm ông
Đá núi Vân Hoàn toác toang
Nham nhở
Tay ngai, cọc thồ... còn đó
Ông đi đâu
Con đường chân núi chằng chịt vết xe thồ
Lổ loang…
Chân ai tứa máu vệt đường
Lưng ai chang nắng tháng năm, tháng bảy
Mảnh khăn vắt vai ướt sũng mồ hôi
Giọt giọt rơi thấm đất
Bóng ai xoãi cẳng căng vai đẩy cọc thồ
Xe thồ chở đầy đá núi
Núi Vân Hoàn vẹt mòn sau nhiều chục năm…
Núi Vân Hoàn còn đó, toác toang
Mây trắng trở về
Ông còn đi đâu
Đá núi Vân Hoàn tạc mãi một khối xanh
Lừng lững tóc mây
Râu dài chấm ngực
Mảnh chai vểnh cằm không cạo hết được(*)
Đá núi Vân Hoàn còn đó
Mây trắng đã trở về(**)
Nhưng
Thi nhân đi mãi…
Thi nhân đi
Ông
“Còn
bận
làm
Người”(***)
..........................................
(*) “Người đập mảnh chai vểnh cằm cạo râu” (“Đèo cả” - Hữu Loan).
(**) Vân Hoàn: Mây trở lại.
(***) Trả lời một bạn văn khi hỏi: Lâu nay bác có làm thơ không, thi sĩ Hữu Loan: “Tôi còn bận làm Người”.
(TCSH372/02-2020)
Điều bình thường lạ lẫm
Được nhìn lại Huế
Lê Vi Thủy - Thái Hải - Phạm Nguyên Tường - Lê Huy Hạnh - Nhất Lâm - Nguyễn Hoa
Huỳnh Quang Nam - Huy Phương - Trần Dzụ - Trần Hữu Lục - Lê Huy Mậu - Tôn Nữ Ngọc Hoa - Hồ Ngọc Chương
ĐINH THỊ NHƯ THÚYĐã buồn trước cho những ngày chưa đếnnhững chia xa đang sum họpnhững mỏi mệt đang hân hoannhững bóng tối khuất lấp đang rực sángĐã nhìn thấy vết chémròng ròng máu đỏ tươi trên da thịtnhư nhìn thấy bước chân người hành khấtchậm rãi lê trên đường
Ở những đỉnh cột
Như lời tình tự
Sinh năm Nhâm Thìn, Phan Văn Chương từng tham gia quân đội, hiện là hiệu trưởng trường THCS Quảng Phương, huyện Quảng Trạch, tỉnh Quảng Bình. Thơ đến với anh như người tình muộn. Có điều anh biết chọn lọc, học hỏi, vượt qua những cản trở thế tục, tiếp thu cái mới của đời sống văn học hôm nay đang chuyển đổi. Nhờ thế thơ anh sớm tạo được không gian riêng, cách nói riêng. Phan Văn Chương chứng minh rằng, ở bất kỳ lứa tuổi nào, người ta vẫn có thể tìm cách vượt lên, nếu tự mình khai phá, xác lập được con đường mình đang đi. HOÀNG VŨ THUẬT
Hoàng Vũ Thuật - Lê Thái Sơn - Thiết Mộc Lan - Ngô Hà Phương - Lê Tấn Quỳnh - Nguyễn Quốc Hiền - Phan Bùi Bảo Thy
Năm sinh: 1950Quê quán: Đại Lộc, Quảng NamThơ đã in trên nhiều báo, tạp chí, tuyển tập (1971- 2004)Đã xuất bản: Trong hoàng hôn gió (1995), Trăng của ngày (1999), Thơ bốn câu (2001), Bài ca của gió (2002), Phía sau tôi (2003).
Bóng xưa Đập cổ kính ra tìm thấy bóng Xếp tàn y lại để cầm hơi Tự Đức
TRẦN PHƯƠNG TRÀ Kính viếng bác Hoài Chân Nguyễn Đức Phiên. đồng tác giả “Thi nhân Việt Nam”, 1941
Từ Nữ Triệu Vương - Trần Thị Vĩnh Liên - Chử Văn Long - Lê Văn Kính - Nguyễn Quốc Anh - Ma Trường Nguyên - Tôn Phong - Nguyễn Thánh Ngã - Ngô Đức Tiến - Đặng Nguyệt Anh
Lam Hạnh - Tuệ Lam - Chử Văn Long - Nguyễn Man Kim - Hoàng Vũ Thuật - Khaly Chàm
Tên thật: Nguyễn Phạm Tú TrinhSinh 1983Sinh viên Khoa Ngữ Văn - Đại học Khoa học Xã hội và Nhân vănGiải nhất cuộc thi thơ “Đất nước và lục bát” của báo Tuổi Trẻ. 2003.
NGUYỄN TRỌNG TẠO chọn và giới thiệuThời Thơ Mới ở ta đã có thơ hình thoi, thơ hình tam giác, thơ hình thập giá... Và bây giờ thơ “tân hình thức” của người Việt ở hải ngoại cũng đã làm nao lòng một số người làm thơ trong nước. Những loại thơ hình thức ấy thường là bắt chước những cách tân kỳ dị của thơ phương Tây từ thế kỷ XIX đến ngày nay. Thực ra thì thơ chữ Nho ở ta cũng đã từng có thơ hình tròn, thậm chí có bài đọc được đến 18 cách, nhưng những “người hiện đại” ở ta lại thường vẫn chuộng thơ Tây và từ đó cũng “sáng tạo” ra những hình thức kỳ dị khác gây chú ý cho người đọc (xem).
…Cả rừng cây thấy mẹ cườiMẹ ơi! nước mắt đầy cơi đựng trầuThác ngàn xa vẫn nguyện cầuVô thường! mẹ nhuộm biếc màu trời xanh.
Có phải em là HuếDùng dằng tôi chẳng muốn xaHỡi em gái Huế dạo qua bên cầuMắt đen, tóc mượt mái đầuCười duyên như thể từ lâu thương rồi
Minh Đức Triều Tâm Ảnh - Tùng Bách - Nguyễn Sĩ Cứ - Lê Anh Dũng - Văn Công Hùng - Lê Thiếu Nhơn - Công Nam - Nguyễn Thiền Nghi - Nhất Lâm - Ngô Minh - Trần Văn Khởi - Lê Ngã Lễ - Trương Đăng Dung - Đặng Kim Liên - Tạ Vũ - Nguyễn Ngọc Phú - Nguyễn Hàn Chung