Bạch Diệp - Nguyễn Đông Nhật - Nguyễn Ngọc Hạnh - Trần Huy Minh Phương - Ngô Minh - Nguyễn Thiền Nghi - Lê Vĩnh Thái - Từ Nguyễn - Nguyễn Duy Từ - Phan Trung Thành - Nguyễn Man Kim - Đoàn Mạnh Phương - Nhất Lâm - Vĩnh Nguyên - Mai Văn Hoan - Ngàn Thương - Nguyễn Văn Quang
Ảnh: internet (Minh họa: Nhím)
BẠCH DIỆP
Chị và em và làng
Thương tặng các em Duyệt, Sương, Sang
Chúng mình như những bông diếp dại
Bên sườn đồi tràn gió sớm mai
Ngực nhú trăng mười bốn
Tiếng cười xanh giếng trời
Chị và em gánh nước ao sen
Mặt trời vàng ròng vỡ ra từng mảnh
Múc cả tiếng chim tưng bừng đám lá
Đường làng hớn hở những ban mai
Trên chiếc võng bà đan chị hát ru em
Ru qua hết một chái nhà
Ru về bãi ngô căng mật
Cả ngôi làng tràn khúc ngợi ca
Một bầu trời ướt đẫm nước mưa
Những khu vườn úa tàn buồn bã
Chỉ đàn kiến từ gốc cau biết rõ
Ngọn gió nào rưng rưng
Mùi phân bò khô mùi khói rạ ấm nồng
Cho ta bớt bơ vơ khi thấy mình đã lớn
Giữ tấm chăn mùa màng cho những đêm gió trở
Nghe tiếng làng qua kẽ lá thưa.
NGUYỄN ĐÔNG NHẬT
Ngôi nhà của những đám mây
Những lời ca buồn bã của anh
đã đi qua bao nhiêu năm tháng
như một kẻ lang thang vô dụng
như cái bẫy han gỉ mà anh từng ngỡ
những nan hoa lấp lánh reo cười.
Anh tưởng mình đã chạm tới hư không
bằng nỗi buồn dài hơn đêm tối
anh tưởng mình đã bước qua các ranh giới
của cái chết rỗng khô và sự sống ngập tràn
để thấy phận người buồn và đẹp biết bao nhiêu.
Nhưng niềm tin của anh là một gã què
chưa ra cửa ngỡ đã qua bao đường rộng.
Em đã đến và nâng anh dậy.
Em mở cửa đón những mùa như lá
em đã thổi chìm những cơn mưa giá băng
bằng màu áo đơn sơ của cây và đất.
Tiếng nhạc chiều long lanh khi tay em chạm tới.
Như không gì bình dị hơn không gì lớn lao hơn
như sóng thổi biển lên để biển làm nên sóng
em chứa đựng anh em lại dẫn anh đi tới cuộc đời
để thấu hiểu một tình yêu rộng lớn
người sinh ra là để yêu người
cùng vươn tới một khoảng không có thực.
Ôi em ngôi nhà của những đám mây anh.
Ngày nhẹ đi bao gánh lo toan.
NGUYỄN NGỌC HẠNH
Có một ngày...
Ai không bắt đầu từ một ngày
Một ngày bình thường như lần đầu tiên khi bầu trời nở bung ra.
Mỗi đời người là một ánh chớp, có thể lóe sáng rồi tắt lịm.
Và, em là vì sao ấy
Nở bung ra
Bầu trời.
Em đã thắp sáng trái tim người đàn ông
Cứu rỗi linh hồn ấy để cùng bay về phía ánh sáng bên kia hoàng
hôn
Có một bầu trời như thế
Để tình yêu bay qua dịu dàng.
Một ngày đẹp mà buồn
Ngày không dài, đêm không dài
Cho dù giấc mơ có cứa nhẹ nỗi đau hạnh phúc
Êm ái và dịu ngọt
Cay đắng xót xa
Có vì sao nào không từ bóng tối
Bước ra.
Ngày rồi sẽ qua
Một đời rồi cũng ngắn dần
Chỉ có bầu trời kia
Ánh chớp kia
Mãi còn lưu dấu vết giữa muôn trùng
TRẦN HUY MINH PHƯƠNG
Nghe kinh dưới mưa
nghe kinh dưới mưa chiều vọng mõ
lòng giăng mái hiên
treo tên mình giữa mây
xóa bao lần chiếc bóng trôi
giọt nước thinh không tí tách cười
nghe kinh dưới mưa chiều vọng mõ
sư già trầm mặc giữa nhịp chuông
tôi quỳ ôm đất nghe tâm vỡ
vũ trụ luân hồi bụi cám bay
trời cao tuôn thẳng mưa luồn đất
tôi ngồi đếm tôi bao giờ
ngong ngóng tôi vô cùng
xóa tôi trùng phùng
kinh rụng mưa
hóa sen
NGÔ MINH
Tiếng chuông Thiên Mụ
đôi bờ sông dắt anh đi
lim dim lá có thầm thì lời ru
tiếng chuông như giọt sương thu
gieo nghiêng bờ lá hình như sáng rồi
nghe từ lòng biển xa khơi
đất chuyền con sóng gọi lời canh năm
sông Hương tỉnh giấc mơ màng
móng con cá độn bàng hoàng giọt sao
ai hò mái đẩy lên cao
tròn vo nốt luyến lay vào lòng anh
(rêu phong còn kín mặt thành
cơm lưng nửa tối mạ dành nửa mai
Hoàng Thành hẹp luống sắn khoai
ngọn đèn Kẻ Vạn đêm dài còn chong…)
mà sao thánh thót tiếng chuông
ai xưa nhắn gửi nhớ thương tới giờ?
sông ơi khuya khoắt bóng đò
trăm năm Huế lục bát chờ đợi nhau
qua ngày mưa nắng dãi dầu
tiếng chuông càng lắng chiều sâu tâm hồn
lọc nên trong trẻo đời thường
thấm tường giọt Huế mặn nồng nuôi nhau
anh xin đi tận ngày sau
bình minh sáng rựng phía đầu tiếng chuông
để lòng như thể sông Hương
nửa mong tới biển nửa vương non ngàn
NGUYỄN THIỀN NGHI
Tôi săn tìm tôi
Tôi đi săn tôi
Một thoáng. Một đời
Nhốt kín
Quẳng lên “phây”
Bao buồn vui phẳng
Không săn giấc mơ
Không bề dày lý lẽ
Ủi bằng sự cô đơn
Vài câu chữ
Cầu cứu sự sẻ chia
Dẫu rồi cũng chơ vơ
Tôi săn tìm tôi
Ngón tay nhấn… nhấn
Gặp lại chính mình. Và chung quanh
Ảo hay không ảo
Cũng lang thang
Trượt lướt qua các toa tàu cuộc sống
Trên mạng
Âm thầm nhặt cảm thông
Tôi ghi hình tôi
Tôi tồn tại
Mặc số phận đang ghi hình mình
LÊ VĨNH THÁI
Nghe tiếng chim chợt nhớ
vườn rừng
con đường mềm như tiếng chim đêm trên đồi
gã nhà thơ buông chùng câu viết
tiếng đàn chùng dây qua khúc ngoặt nhịp
người
và hoa và phố
mang tin của buổi chiều
qua cầu mây lác đác bóng hoa cuối phố
buông từng hơi thở lá
lạnh đêm xuyên ngàn thông
tím buốt
góc sân đầy những giỏ hoa rơi rụng cuối mùa của cuộc vui trầm
mặc xứ người
tường vy, tỷ muội, dã quỳ, cẩm chướng, hoàng anh, hải đường,
lòng đèn và xác pháo
cuối cuộc im lìm buốt nhánh vô ưu, lòng đầy tục lụy
tiếng chim cuối ngày chợt gieo những giấc mơ xanh biêng biếc
trong chiếc lồng đầy gió
khi nỗi nhớ nhà quay quả
TỪ NGUYỄN
Thơ, tình buộc một cội hoa
Thơ đôi khi chỉ là vui
Tình nhiều khi cứ nghe ngùi ngậm đau
Thơ thường chỉ viết đôi câu
Tình dường như suốt đêm thâu không dừng...
Thế gian cay đắng đã từng
Thơ, tình như thể người dưng - không đành
Có khi tất cả mộng lành
Nhiều khi tỉnh giấc... lạnh tanh cả hồn!
Thơ buông xuống đáy hoàng hôn
Tình nghe trỗi dậy đầu nguồn cuối sông
Một bờ hoang mạc mênh mông
Mọc lên được mấy nhánh hồng lẻ loi
Thơ đôi khi chỉ là vui
Tình không rời được đến ngồi cùng ta
Thơ, tình buộc một cội hoa
Đêm về chung lối nhạt nhòa bóng sương...
NGUYỄN DUY TỪ
Nha Trang
Nha Trang, cánh cung lực lưỡng
trước biển sóng ngàn năm chưa mệt mỏi bao giờ.
Bờ cát dài như vầng trán sáng trong
Tóc biển biếc xanh trẻ mãi tới vô cùng
Những vòm phi lao tạc hình tượng đá
Ngọn đuốc Trầm Hương sáng mãi chín tầng không.
Nha Trang,
Lồng ngực trẻ ôm trái tim biển cả
Nhịp thở đại dương nồng nàn hơi ấm
Lời sinh thành thấu tận biển Bắc, Nam.
Nơi đây,
Mỗi Hòn Mun, Hòn Cau, Hòn Tre, Hòn Tằm, Hòn Vụng
Mỗi Chùa Phật, Tháp Bà; mỗi tượng thần Ponagasr, Sanhakar, Siva…
Đều hướng ra phía biển Trường Sa.
Nha Trang,
Chiều nay tôi gặp những cô gái Nga
Đẹp tự do trên bãi biển nắng vàng
Sáng bừng lên trên lồng ngực ngọc ngà.
PHAN TRUNG THÀNH
Hợp âm mưa
Trong tiếng mưa đầu mùa rèm buông hất hơ
nàng đi trong bóng đêm tắm gió ngày đầy
trăng nhiều hơn niệm thở phì nhiêu thân xác còn níu giữ
anh nghe từng đêm vọng về một ánh mắt buồn
một bàn tay thơm mát
một lời thảng thốt như đám mây
hôm mưa đầu sấm rung bất chợt những ngày trên đường
mỗi gốc cây là dị bản cô đơn
xếp hàng trên mọi lối
anh làm cái cây trong em!
NGUYỄN MAN KIM
Như thế
ngày khép tim chầm chậm
mắt rằm buồn
chạng vạng mây tím giăng mờ.
sự tắt thở tự nhiên của lá
úa rũ mùa xanh
giọt mưa dầm mê muội.
lộc hoa ẩn mình trong thơ
giấu ý tưởng
đèn công viên vàng võ ánh trăng.
thềm rêu ẩm sương
ngủ quên
những sự đời đã cũ.
thời gian hỗn tạp sắc màu
đi và đi
không ga cuối...
ĐOÀN MẠNH PHƯƠNG
Không đề
Mỗi ban mai cho ta một cái chớp mắt
Để gọi tên những điều bí mật
Chân từng đạp vào bóng đêm
Đầu gội nhiều sự thật
Có sự thật nào thoát trốn được ban mai
Mỗi ban mai chứa được rất nhiều cuộc chuyện trò
của những đám mây
Mỗi đám mây thăng hoa từ rất nhiều mồ hôi và nước mắt
Và trong mỗi câu chuyện trò
có rất nhiều vị mặn…
Vị mặn đã nuôi ta lớn lên sau những cái chớp mắt ngày ngày
Đủ để ta hiểu rằng
sao khóe mắt mình cay?
Và để đến khi về già
Đừng hỏi chuyện những đám mây…
NHẤT LÂM
Chợ làng
Lang thang ta với chợ
Biết mua chi ngày đông
Cá mỗi đồng mỗi vảy
Mấy mớ cải vàng ngồng
Mặn mà cô bán muối
Em bán gừng già cay
Dễ thương nàng bán nón
Nón bài thơ trao tay
Vài con đò dưới bến
Chẳng biết chủ đi đâu
Mưa trên cầu đã tạnh
Mẹ lụm cụm cau trầu
Cuối ngày rồi chợ vãn
Em mua rẻ bán may
Thương chợ làng mưa nắng
Vốn liếng đôi bàn tay.
VĨNH NGUYÊN
Muốn ép không gian bằng gang tấc
(Tặng Hoàng Dung)
Chẳng gửi được anh bông tuyết trắng
Moskova em đến xuân đầu
Em đi trong tuyết dầm vai lạnh
Cho lòng nhớ lắm tiết mưa ngâu
Bàn tay như lá anh đưa hứng
Những giọt mưa mềm những giọt thưa
Mở thêm cánh cửa đương khép hửng
Để trời buông nốt bức rèm mưa
Qua bức rèm mưa hồn như mộng
Em xa mà ngỡ ở gần bên
Anh nhìn lá hẹ qua đêm ướt
Rung rinh từng giọt sáng bên thềm
Muốn ép không gian bằng gang tấc
Cho TUYẾT cùng MƯA dệt bức rèm
Và em thấp thoáng bên khung cửa
Đưa tay là được nắm tay em!
MAI VĂN HOAN
Núi thần đinh*
Tất cả đều hướng về tây
Thần Đinh một mình một hướng
Vua cho là đồ ương bướng
Sai quân đánh đến nhừ đòn
Thần Đinh kiên gan chịu đựng
Hiên ngang, sừng sững giữa trời
Vua gọi là loài Bất Nghĩa
Cắn răng mang tiếng, chịu lời
Sơn hà bao phen nguy ngập
Làm sao có thể quay lưng
Biển Đông kẻ thù rình rập
Thần Đinh dõi mắt canh chừng.
Mặc cho nhà vua ruồng bỏ
Một lòng vì nước quên thân
Coi thường phong ba, bão tố
Nhân dân tôn núi là Thần!
............................
* Núi Thần Đinh thuộc huyện Quảng Ninh, Quảng Bình. Tương truyền vua Lê sai quân dùng roi quất vào chân núi và đặt tên là Bất Nghĩa chỉ vì Thần Đinh không hướng về phía tây như bao ngọn núi khác mà hướng về phía đông. (Theo Ô Châu cận lục của Dương Văn An).
NGÀN THƯƠNG
Giữa trời thu không
Những ngày sắp sửa vào thu
Không gian như có sương mù heo may
Mùa hương cốm chẳng hẹn ngày
Người đi quên chuyện thương vay chạnh lòng
Vãng chiều chuông vọng bên sông
Ai kia rồi cũng qua vòng tử - sinh
Rưng rưng nhịp thở tim mình
Mơ mòng nương náu cõi tình xanh rêu
Nhắc ta về bến buông neo
Làm sao em biết buồn nhiều hơn vui
Câu thơ rơi xuống nửa vời
Vô tình nhặt được giữa trời thu không…
NGUYỄN VĂN QUANG
Cùng thức
Hai ta yêu nhau từ thời trung niên
Hẹn ước sum vầy khi về già chống gậy
Hai đôi chân mỏi mòn, run rẩy
Bước liêu xiêu trên mỏm đá gập ghềnh
Anh hái sao trời làm tuyết
Ướp hoa rơi điểm nụ môi em
Băng cánh ngân hà lấp lánh những vì sao
Băng dải đại dương vươn đại ngàn sóng biếc
Trên thảo nguyên nồng nàn bất diệt
Hòa tan vào đất trời qua bao tháng qua bao năm
Đến hôm nay bối rối một đêm rằm
Anh nắm tay em
Tuổi già lọng khọng
Hai đứa mình vẫn không ngừng mơ mộng
Tình yêu vĩnh hằng mãi mãi với thế gian
Tuổi năm mươi đêm trắng ngập tràn
Cô đơn cùng gối chiếc.
Hai đứa mình vẫn xa nhau biền biệt
Gọi giấc mơ về cho nguôi nỗi nhớ mong.
(SH324/02-16)
Vân Long là tạng người thơ không chịu cũ. Nhà thơ luôn ý thức được việc làm mới mình để có thể đồng hành với nền thơ đương đại và nhịp thở nóng hổi của cuộc sống thường nhật.Dù là trữ tình tự sự hay nội cảm ngoại quan, thơ Vân Long luôn để lại những dấu ấn sáng tạo - dấu ấn lao động thơ. Vân Long đã từng có duyên với xứ Huế qua “Đêm sông Hương”, “Vườn Huế”... được tuyển chọn trong Tuyển thơ Sông Hương 20 năm...
khi em là vực sâu im lặng tôi pho tượng đá lắng nghe...
...chim chích bay về đăm đắm mắtnghe phế hưng bông lơn ký ức thành xanhrêu...
Nguyễn Văn Quang - Trần Thu Hà - Nhất Lâm - Lê Ngã Lễ - Mai Văn Hoan - Ngàn Thương - Ngô Thị Hạnh - Nguyễn Thánh Ngã - Xuân Thanh - Phan Văn Chương - Thạch Thảo - Trần Đôn - Nguyễn Nhã Tiên - Đoàn Lam - Tiến Thảo - Đoàn Giao Hưởng
...Cả thành phố lúc nào cũng rậm lờiAnh không thấy tấc vỉa hè nào dành cho mình cả...
...họ mơ thấy Hồ Gươmlà một vò rượu lớnbị bỏ quênbên sông Hồng đến cả ngàn năm...
Mai Văn Phấn - Hoàng Chinh Nhân - Lê Huỳnh Lâm - Ngô Thiên Thu - Bùi Đức Vinh - Nguyễn Hoa - Hoàng Nguyệt Xứ - Lê Hưng Tiến - Phạm Xuân Trường - Ngô Công Tấn - Từ Hoài Tấn - Văn Lợi - Quang Tuyến - Nguyễn Loan - Lê Vĩnh Thái - Vĩnh Nguyên - Hoàng Ngọc Quý
HUỲNH THÚY KIỀUHọ và tên: Huỳnh Thuý Kiều; Cầm tinh con Ngựa - 1978Bút danh: Hoa Đồng Nội. Nơi làm việc: Nhà xuất bản Phương Đông tỉnh Cà MauĐã có tuỳ bút, tản văn, đặc biệt là thơ đăng trên các báo Trung ương và địa phương. http://huynhthuykieu.vnweblogs.com
NGUYỄN THỊ ANH ĐÀOSinh năm: 1979Quê quán: Hà TĩnhTốt nghiệp khoa Ngữ văn Đại học Khoa học HuếHiện là biên tập viên tạp chí Đà Nẵng ngày nayhttp://nguyenthianhdao.vnweblogs.com
Trần Thị Huê, sinh năm 1970 ở Hiền Ninh - Quảng Ninh - Quảng Bình. Năm 1997 xuất hiện lần đầu tiên trên tạp chí Nhật Lệ với chùm thơ 3 bài Chiều, Đợi, Cỏ xanh. 5 năm sau chị xuất bản tập thơ đầu tay Sóng vọng. Nhưng phải đợi đến những năm gần đây gương mặt thơ chị mới hiển lộ với những đường nét vụt hiện, gấp khúc. Cái - tôi - cá - thể đã làm giàu thêm mục đích và ý nghĩa sáng tạo nghệ thuật.
Bạch Diệp - Vi Thuỳ Linh - Phan Huyền Thư - Phùng Hà - Nguyễn Thị Hợi - Hồng Vinh - Đông Hà - Nguyễn Thị Thái - Hoàng Thị Thiều Anh - Đinh Thị Như Thuý - Nguyễn Thị Thuý Ngoan - Thạch Thảo
...Vắt qua bầu trời mờ cánh chim nhỏVắt ngang dòng sông trổ nụ hồngVắt ngực tình em bay hương cỏVắt suốt mùa đợi một ngóng trông...
Nguyễn Trọng Tạo - Tường Phong - Trần Áng Sơn - Nguyễn Thánh Ngã - Ngô Hữu Đoàn - Nguyên Quân - Nguyễn Thành Nhân
HÀ NHẬTLTS: Lớp học sinh niên khóa 1964-1967 ở Trường Cấp 3 Lệ Thủy, Quảng Bình 40 năm trước đã sinh ra hàng chục nhà thơ, trong đó có những người đã thành danh như Lâm Thị Mỹ Dạ, Ngô Minh, Hải Kỳ, Đỗ Hoàng, Lê Đình Ty... Công lao bồi dưỡng, vun đắp nên những nhà thơ đó là hai thầy giáo dạy văn cực giỏi: Lương Duy Cán và Phan Ngọc Thu.
...Lão du - già xát đầy mình tro tử thi vừa nguộiƯớp xác phàm bằng hương liệu sắc - không...
...ai đuổi theo xe tăng, bắn B40 vào xe tăng, rồi bị xe tăng nghiền nát trên con lộ Bốn?ai đạp phải mìn cụt một chân ở chi khu Xuân Lộc, rồi bằng nạng gỗ với một chân...
Nguyễn Thiền Nghi - Trần Hoàng Phố - Tiến Thảo - Xuân Thanh - Võ Văn Luyến - Nguyên Hào - Hoàng Cát - Ngô Hữu Đoàn - Trần Kiêm Đoàn - Mai Thìn - Đặng Như Phồn - Tôn Phong - Kiều Trung Phương - Đinh Thu
Tên thật: NGÔ THỊ KIỀU HẠNHNăm sinh: 24 - 12 - 1983 tại Cam Ranh – Khánh Hòa Hội viên Hội VHNT Khánh HòaĐã có thơ đăng Kiến thức ngày nay, tuần báo Văn Nghệ, và nhiều tạp chí trong nước.
Sinh năm 1965 tại Thái Nguyên – Tốt nghiệp trường Viết văn Nguyễn Du, vừa viết văn làm thơ. Hiện đang là biên tập viên Tạp chí Văn nghệ Quân đội. Tác giả của 4 cuốn tiểu thuyết gây sự chú ý của dư luận văn chương – Nhưng thơ mới là bản ngã sáng tạo chính của Nguyễn Bình Phương với 3 tập thơ đã xuất bản: Lam chướng; Xa thân; Từ chết sang trời biếc...
Là một tác giả thơ quen biết trên tạp chí Sông Hương, gần đây với tập thơ Ngày rất dài (NXB Hội Nhà văn, 2007), Đoàn Mạnh Phương đã và đang được dư luận chú ý bởi những nỗ lực cách tân thơ.