Nguyễn Hoa - Lê Văn Ngăn - Y Phương - Thế Dũng
"Giấc ngủ mặt trời" - Tapisserie - Bửu Chỉ 1987
NGUYỄN HOA
Với bông hồng
Qua cửa sổ phòng tôi
bông hồng nở
Tôi muốn hái
tặng em
nhưng, không nỡ
làm trống đi
một chấm đỏ của trời xanh!
LÊ VĂN NGĂN
Về nơi yêu dấu
Quê hương của những mùa đông kéo dài
người ít hiện ra trên các ngã đường im lặng
mái nhà, lửa và áo len
không đủ cho hơi ấm để sưởi
cần phải có hơi ấm trong đôi mắt người yêu
trong bàn tay người bạn
quê hương đã cho tôi
một trái tim giá rét và nồng nàn
Quê hương của những sự thật, câu hỏi và câu trả lời
hôm nào, tôi đi ngược dòng thời gian
về nơi lác đác những rặng hoa sứ trắng
những thành quách mái ngói sẫm màu
nơi ấy, tôi đập vỡ vài chiếc ngai vàng
và nhận ra ngai vàng làm bằng chất liệu chiến công và
bất nhân
và nhận ra những kẻ bất nhân
thường chết dưới lưỡi gươm hay chiếc máy chém của mình
Quê hương của vô số khuôn mặt đẹp và vô danh
và trang sử ký thì chật chội
không đủ chỗ cho tất cả những điều tốt lành
vì thế, tôi thường đạp xe về cuộc sống bình thường
sống giữa những người bình thường
trong sáng trên các rặng cây
một nền trời không nhiễm bệnh quyền uy địa vị
giờ đây, tuổi trẻ đã qua rồi
nhưng tuổi trẻ còn để lại trong tôi
vài thoáng hương thơm những năm đời còn hai mươi tuổi
hương thơm của hoa phượng hoa muối
và những loài hoa chưa được đặt tên
bao nhiêu năm, những mùi hương ấy đã giúp tôi
rửa sạch lớp bụi xám phủ lên đôi mắt mình
phải, tôi đã thấy những ngọn lửa oán thù
đốt cháy sự sống thành một nắm tro tàn bé nhỏ.
Y PHƯƠNG
Con ốc đồng
Bà ơi
Ai biết trước bát cháo ốc đồng to bà múc cho cháu lần
ấy lại là lần chót
Lần ấy
Lưng bà còng, cái đầu bà chạm đất, mắt bà đục
Bà lê tấm thân nhỏ ra tận cửa
Giơ cả hai cánh tay run rẩy lên đón cháu trông như hai
cọng lá gianh
Cháu của bà còn bé kin kin
Chạy trốn bà nhanh như con sóc
Bà cười
miệng méo xệch
dấn ra hai ngấn nước
Giờ bà đã đi con đường riêng của bà
Về tận miền cực lạc
Đi quá trời xanh
Không cho ai trông thấy
Nhưng hàng năm vào vụ tháng sáu tháng bảy
Những con ốc đồng to vẫn lê tấm thân
Bà về.
THẾ DŨNG
Tưởng nhớ Ônga Bécgôn
"... Và tôi sẽ đi đến bờ vực của đời
Để rồi sẽ tìm đường quay trở lại..."
Năm tháng vẫn khó khăn, vẫn đãi cát tìm vàng
Nhiều người cố cầu may cho số phận
Nhưng Ônga Bécgôn vốn là người kiên nhẫn
Chị kiếm tìm, tìm kiếm mặc dài lâu
Hạnh phúc lẫn tai ương như thể có phép mầu
Rừng Nga cháy ngày Ônga bảy tuổi
Cung điện nổ! Mùa Đông. Lửa bùng từ bóng tối
Thế kỷ bắt đầu xuyên thấu ngực nhà thơ
Tôi nhớ Ônga năm mười bảy mộng mơ...
(Người xa lắc mà tôi thì chưa có)
Khi Êxênhin chết buồn bên cốc vỡ
Ônga hát gì trên sóng nước Nêva ?
Và tôi cũng đã yêu mãnh liệt đến không ngờ !
Trong ánh hỏa châu trên cổ thành Quảng Trị
Tôi xa xót Nguyễn Du như người xưa đẫm lệ
Chị có kịp trở về tưởng niệm Pútskin ?
Và tôi đã đam mê trong tín ngưỡng linh thiêng !
Cánh buồm đỏ... chưa về bao đêm trắng?
Hoa cuối mùa sặc sỡ nhiều lo lắng
Thơ sinh thành bí mật giữa chiêm bao !
Đâu phải một mình tôi, từ ấy - ước ao !
Được vui sống giữa đời không phản trắc
Trái tim tới trái tim - chỉ một đường thẳng tắp
Thẳng tắp đến hãi hùng với kẻ thích quanh co!
Sâu sắc dịu dàng không giấu mọi buồn lo
Đôi mắt của câu thơ bên những bờ vực thẳm
Đời dẫu đổ vỡ nhiều nhưng không hề đứt đoạn
Con người là vô tận đến tương lai
Hạnh phúc có thể rơi - bên bờ vực xa vời
Đường trở lại có thể rồi sẽ hết
Tôi có một Ônga chân thành và quyết liệt
Để giữa ban ngày nhận mặt những ngôi sao !
(TCSH41/02&03-1990)
Điều bình thường lạ lẫm
Được nhìn lại Huế
Lê Vi Thủy - Thái Hải - Phạm Nguyên Tường - Lê Huy Hạnh - Nhất Lâm - Nguyễn Hoa
Huỳnh Quang Nam - Huy Phương - Trần Dzụ - Trần Hữu Lục - Lê Huy Mậu - Tôn Nữ Ngọc Hoa - Hồ Ngọc Chương
ĐINH THỊ NHƯ THÚYĐã buồn trước cho những ngày chưa đếnnhững chia xa đang sum họpnhững mỏi mệt đang hân hoannhững bóng tối khuất lấp đang rực sángĐã nhìn thấy vết chémròng ròng máu đỏ tươi trên da thịtnhư nhìn thấy bước chân người hành khấtchậm rãi lê trên đường
Ở những đỉnh cột
Như lời tình tự
Sinh năm Nhâm Thìn, Phan Văn Chương từng tham gia quân đội, hiện là hiệu trưởng trường THCS Quảng Phương, huyện Quảng Trạch, tỉnh Quảng Bình. Thơ đến với anh như người tình muộn. Có điều anh biết chọn lọc, học hỏi, vượt qua những cản trở thế tục, tiếp thu cái mới của đời sống văn học hôm nay đang chuyển đổi. Nhờ thế thơ anh sớm tạo được không gian riêng, cách nói riêng. Phan Văn Chương chứng minh rằng, ở bất kỳ lứa tuổi nào, người ta vẫn có thể tìm cách vượt lên, nếu tự mình khai phá, xác lập được con đường mình đang đi. HOÀNG VŨ THUẬT
Hoàng Vũ Thuật - Lê Thái Sơn - Thiết Mộc Lan - Ngô Hà Phương - Lê Tấn Quỳnh - Nguyễn Quốc Hiền - Phan Bùi Bảo Thy
Năm sinh: 1950Quê quán: Đại Lộc, Quảng NamThơ đã in trên nhiều báo, tạp chí, tuyển tập (1971- 2004)Đã xuất bản: Trong hoàng hôn gió (1995), Trăng của ngày (1999), Thơ bốn câu (2001), Bài ca của gió (2002), Phía sau tôi (2003).
Bóng xưa Đập cổ kính ra tìm thấy bóng Xếp tàn y lại để cầm hơi Tự Đức
TRẦN PHƯƠNG TRÀ Kính viếng bác Hoài Chân Nguyễn Đức Phiên. đồng tác giả “Thi nhân Việt Nam”, 1941
Từ Nữ Triệu Vương - Trần Thị Vĩnh Liên - Chử Văn Long - Lê Văn Kính - Nguyễn Quốc Anh - Ma Trường Nguyên - Tôn Phong - Nguyễn Thánh Ngã - Ngô Đức Tiến - Đặng Nguyệt Anh
Lam Hạnh - Tuệ Lam - Chử Văn Long - Nguyễn Man Kim - Hoàng Vũ Thuật - Khaly Chàm
Tên thật: Nguyễn Phạm Tú TrinhSinh 1983Sinh viên Khoa Ngữ Văn - Đại học Khoa học Xã hội và Nhân vănGiải nhất cuộc thi thơ “Đất nước và lục bát” của báo Tuổi Trẻ. 2003.
NGUYỄN TRỌNG TẠO chọn và giới thiệuThời Thơ Mới ở ta đã có thơ hình thoi, thơ hình tam giác, thơ hình thập giá... Và bây giờ thơ “tân hình thức” của người Việt ở hải ngoại cũng đã làm nao lòng một số người làm thơ trong nước. Những loại thơ hình thức ấy thường là bắt chước những cách tân kỳ dị của thơ phương Tây từ thế kỷ XIX đến ngày nay. Thực ra thì thơ chữ Nho ở ta cũng đã từng có thơ hình tròn, thậm chí có bài đọc được đến 18 cách, nhưng những “người hiện đại” ở ta lại thường vẫn chuộng thơ Tây và từ đó cũng “sáng tạo” ra những hình thức kỳ dị khác gây chú ý cho người đọc (xem).
…Cả rừng cây thấy mẹ cườiMẹ ơi! nước mắt đầy cơi đựng trầuThác ngàn xa vẫn nguyện cầuVô thường! mẹ nhuộm biếc màu trời xanh.
Có phải em là HuếDùng dằng tôi chẳng muốn xaHỡi em gái Huế dạo qua bên cầuMắt đen, tóc mượt mái đầuCười duyên như thể từ lâu thương rồi
Minh Đức Triều Tâm Ảnh - Tùng Bách - Nguyễn Sĩ Cứ - Lê Anh Dũng - Văn Công Hùng - Lê Thiếu Nhơn - Công Nam - Nguyễn Thiền Nghi - Nhất Lâm - Ngô Minh - Trần Văn Khởi - Lê Ngã Lễ - Trương Đăng Dung - Đặng Kim Liên - Tạ Vũ - Nguyễn Ngọc Phú - Nguyễn Hàn Chung