Bạch Diệp - Nguyễn Hữu Minh Quân - Nguyên Tiêu - Nguyễn Thiền Nghi - Phan Lệ Dung - Lê Viết Xuân - Nguyễn Tấn Tuấn - Ngô Thiên Thu - Đinh Ngọc Diệp - Trịnh Bửu Hoài
Tranh của HS Nguyễn Hóa
BẠCH DIỆP
Một ngày
Dây leo vẫn bò men cửa sổ
Tôi tóc ngắn
Huýt sáo gọi cổng
Trèo qua hàng rào
Không có những người đàn bà xách làn đi chợ
Hay vội vã hôn con trước cổng trường
Siêu thị thất thần những khuôn mặt đàn ông
Tay xách vai mang
Vụng về giữa quầy thực phẩm
A… a ngày nắng
Cà phê góc phố quý bà váy ngắn, áo hoa, chân gõ nhịp…
Mặt trời tủm tỉm
nhấm nháp vạt sương
Dâu tươi, cà rốt, nho và cam
Điệu vũ mùa hè trong chiếc máy kem
Tươi như màu hồng tháng sáu
Mới thấy phố mình nhiều hoa thế
Restaurant, quán nhậu vỉa hè cũng nhiều
Chiều sóng sánh men
Chuyện cục diện chiến trường Libya
Sao Chổi sắp va vào các hành tinh
Giấc mơ Freud hay cuộc thi hoa hậu cuối tuần
…
Một ngày thế là cũng đủ
Bên ngọn đèn chong
Những người đàn ông chờ bữa.
NGUYỄN HỮU MINH QUÂN
Sau cơn lũ
Mưa đền cây sau một ngày lũ rút
Trăng vẫn về nguyên vẹn đấy thôi
Em áo trắng bên chiều đợi gió
Một cánh chim bay về phía mặt trời
Bước chân huyền hồ ai để lại
Ngỡ em về trắng tóc chiêm bao
Xóm nhỏ mênh mông trắng bờ trắng bãi
Người trắng tay chờ hoa trái mùa sau
Bồi đắp phù sa bãi bờ sau lũ
Ai đứng chờ ai tận cuối cơn đau
Bài thơ cũ chờ nửa vầng trăng cũ
Nghiêng bên nào cho khỏi khuyết nhau
NGUYÊN TIÊU
Hoài khúc tháng chạp
Gió thu cuối tràn bao cảm xúc
Lá lăn tăn trò chuyện vỉa hè
Chân dấn bước dẫm chiều kỷ niệm
Thơ vô ngôn tâm thức lắng nghe.
Ta từng mơ những điều không thật
Mải mê hong nắng ấm huyễn không
Tự vẽ ra chân trời hư ảo
Vùi trong cơn mộng mị thắt lòng.
Rồi một ngày heo may thoảng đến
Nắng xa xôi còn đọng chói ngời
Cơn giá rét trùm lên tâm thức
Choàng vai thơ thiền định non khơi!
NGUYỄN THIỀN NGHI
Khói
Môi khói bay
Chân theo về phía núi
Lim dim cái nhìn phù du
Cái nóng đan lưng
Hạt mưa châm thịt
Vạc vàng lúa chín vào tay
Thủng thẳng cắt
Thủng thẳng gặt
Gặt cả mặt trời vào gùi mây
Máu đất chưa khô
Gió vằn tiếng rừng rách áo
Kéo bóng đời đắp rẫy
Thủng thẳng khói lối về
Chiều ểnh môi đau
Con đường ướt nhoẹt chân ngày
Khói nồng men đất
Mưa hoàng hôn xổ đậm màu xám
Chiết ra khoảng lặng mù
Đêm giọt tiếng không
Không biên giới cội nguồn
Quẩn quanh trong cái quanh quẩn
Đêm khói về đâu
Những túi đèn lượn lờ
Muốn hóa thân đom đóm
Rồi cũng tắt ngấm
Lưu đày trong vòm trời đen kịt.
PHAN LỆ DUNG
Nỗi niềm
Rồi anh sẽ quên
con đường cỏ may
buổi chiều khói lên nhuộm xám
tiếng hát ai lạc loài
và mùi hoa cúc mộng mị
gặp anh
tháng năm
gió thổi nóng trên tóc
đàn chim cánh nâu phơi bóng trên sông lanh chanh vẫy cánh
như những người yêu nhau hẹn hò
tôi ném hòn đá thia lia
mặt nước hồn nhiên gợn sóng
đôi mắt anh thoáng buồn
lúc đó những chiếc lá khô
trôi động đậy
và trời sắp mưa
người đàn bà mặc áo hoa
trên đường đi chợ về
bước nhanh như gió
mấy chiếc xe chở lúa nặng trĩu
thản nhiên như người dưng
phả bụi mù trời
tôi nhìn gió thổi trên sông
anh nói mấy câu muộn màng cay đắng
xa xa phía cổng làng
đám mây đen ồ ạt
đuổi theo sợi khói mỏng manh
Rồi anh sẽ không còn nhớ...
và mưa
mưa tháng năm mù mịt
như muốn che kín nỗi niềm.
LÊ VIẾT XUÂN
Gặp lại lời ru
Lâu lắm rồi, mới gặp lại lời ru
Trong liên hoan Hát ru người mẹ trẻ
Đánh thức trong anh một thời thơ bé
Lời mẹ ru thăm thẳm vọng về
Mái tranh nghèo thui thủi dưới rặng tre
Tiếng võng đưa nồm nam kẻo kẹt
Lời mẹ ru bỗng trầm thao thiết
Đưa anh vào giấc ngủ bình yên
Anh đã đi ngang dọc khắp miền
Lúc vấp ngã, vịn lời ru đứng dậy
Đi sao hết những lời ru ấy
Đời người không thể thiếu lời ru…
Em hát ru sao lắm nỗi tâm tư
Nghe khó nhọc như người leo dốc
Anh không biết nên cười hay khóc
Em hát ru con, ai hát ru mình?
NGUYỄN TẤN TUẤN
Buổi sáng vùng cao
Buổi sáng vùng cao
Cái lạnh đầu đông len vào kẻ đá
Những đứa trẻ còng lưng đạp xe
Con dốc đến trường nghiêng ngã vòng quay
Hạt chữ nảy mầm trên tán rừng hòa quyện lối mây
Chào mào ngậm sương tìm tia nắng
Buổi sáng vùng cao
Ngực núi phập phồng làn hơi trắng
Gió lao xao hát lời rừng xanh thầm lặng
Lưng chừng dốc vắng, sơn nữ vớt mây làm khăn choàng địu con
lên rẫy
Khúc khuỷu suối reo, gập ghềnh đá nhảy
Trong veo mắt rừng, chợt ven đường cánh hoa dại nguyên sơ
Buổi sáng vùng cao
Chiếc gùi lên nương còn đẫm cơn mơ
Em gieo hạt yêu thương vào mùa cơm nếp mới
Lũ ong tìm hoa
Cần mẫn dòng mật thơm chắt chiu từ đại ngàn vời vợi
Vành khuyên thánh thót lưng trời!
Buổi sáng vùng cao
Ngỡ ngàng hạt sương rơi
Lưng dốc đẫm mồ hôi, chú bé gùi tương lai vào từng con chữ
Ta gùi đam mê trong lời ru sơn nữ
Ngơ ngác lũ nai rừng
Mai xa bản làng, lời ru nào níu giữ bước đa đoan?
NGÔ THIÊN THU
Nguyễn Du trong cõi Đạm
Chiếc thoa ngọc bích Trà Châu
Gởi cho chàng Nguyễn đêm sầu Thăng Long
Vấn vương khúc Phụng Cầu Hoàng
Trở về bối rối một dòng Hương. Mơ
Đạm Tiên thánh thót âm xưa
Mắt buồn rơi ướt vạn mùa thu bay
Thoa đâm áo não ngón tay
Hồ Cầm nhỏ máu xót cay vô bờ
Giấy hồng nhan hóa thành thơ
Thả vào cõi Đạm mịt mù bóng mây.
ĐINH NGỌC DIỆP
Đồng dao
Bao nhiêu trăng khuyết
Trên hồ gương đầy
Bao nhiêu ao cạn
Trăng tròn đầu cây
Chết khô lòng đĩa.
Ngày sau ai vớt
Lý Bạch ôm trăng
Bàn tay san hô
Cào lên quả đất
TRỊNH BỬU HOÀI
Bên thềm xuân
Có phải là em. Đóa mai vàng buổi sáng
Làm mặt trời úp mặt ở trong mây
Trên môi em những giọt sương vừa cạn
Má ướt mềm nắng gió cũng cuồng say
Có phải là em. Nụ tầm xuân vừa chín
Giữa đêm đông chỉ đợi phút giao mùa
Hình như cả trần gian nầy bịn rịn
Đón em về rực rỡ tuổi hồng xưa
Có phải là em. Loài cỏ non huyền thoại
Trải hết nhân gian tấm thảm diệu kỳ
Anh như sương rùng mình quấn lại
Trong hồn em lớp lớp kén tình si
Có phải là em. Đóa mai vàng buổi tối
Đêm ba mươi vẫn sáng một chân trời
Cõi lòng anh ngập đầy mầu trăng mới
Đường yêu thương ta đi suốt cuộc đời
(SH311/01-15)
I. Rồi quẩn quanh những tường mưa loang lổtự làm đầy mình bằng im lặng bằng nghe ngóng sự chuyển động của những câu thơ khúc ca xưa trên lửng lơ bìa sách cũ
Bạn đã đi qua cây cầu đó, và đã bình thản quay nhìn, những mảnhvỡ những ván đinh dây thừng, những vằn xoắn bứt tung rớt tả tơixuống vực sâu, nơi sóng nước đang ầm ào cuộn xoáy
...Trong vại chượp mắm phơi ngấu những linh hồn cáChảy rân rân trong da thịt con ngườiMáu ta nóng hay là nước mắm...
Những thiếu phụ vừa đi vừa vấn lại giấc mơ ngái ngủTrăng non ngậm sương, bầu vú họ ngậm trăng
Nhóng nhánh mắt chuồn chuồn bay thấpCỏ gà rưng rức lối gaiVáng trứng rộ tăm tăm mùa cá đẻ
Đó là hành trình của gióThổi qua mấy mùa chiêm bao
...kẹt cửa run nắm tay dịu dàngem đã về chưakhông có tiếng đáp lời, không còn ai...
Thành phố tôi như một ráng mâyTrôi ngoài cửa gióNhững lóng rêu lần qua tay áo rũ Cuối sông lơ đãng rượu như mình
Em đừng thả nửa giấc mơĐể không qua kịp nửa bờ lá dâu
những tình cờ mà con người ngỡ là sự sắp đặt của thượng đếtôi đã gặp ôngmột lầnhai lần
Morningtonban mai chạy tới chân mây rắc bạcgặm bình minh nở gặm cỏ non tơlốm đốm trắng những chú bò đực kiêu hãnh
lưng chừng sángngực em căng đầy giấc mơ anhlong lanh xanhmùa Đông phương trinh tiết
Vú nóngngười đàn bà dán thân thể nâu bóng vàonỗi đợi
Một tháng 30 ngàyMột năm 12 thángThời gian có thể đưa ra đong đếmTình yêu không thấy hình hài
Ta lặn vào nhau chênh chao nỗi nhớNhững niềm yêu lấm cát cuộn tràoÁnh lửa khuya phải chăng là ảoVẫy vùng trong mắt em sâu?
Người đàn bà se bóng tối trong tôikhông đêm tân hôntạo hóa nhọc nhằn đẩy bánh xe tạo hóavòng quay rớt một con ốc như con ốc sên nhòe nhoẹt nước trên đường đi qua
Người bước vào bức tranh tôikhông sắc màunét cọ vẽ bằng sóng - sóng vang không gian 18 chiềuchật chội cơn mơ
Hành hương về núi Thần ĐinhLên chùa Kim Phong trên nghìn bậc đá
Mở những khát vọng raCánh cửa đập tan bờ sóngTrái tim không thể hú hớ nổi ngọn gió thơ trên đồi hoang vuMênh mông vỡ vụn và tự mất dần bóng tối lung linh
Tôi về vốc nước dòng sôngChút rong rêu cũ phiêu bồng đã lâuCòn đây sóng vỗ chân cầuTiếng đàn xưa lạnh, ngọn cau nắng tàn