Thơ đầu tay

10:04 19/11/2008
Ngô Thị Thục Trang - Đinh Ngọc Anh - Lê Thị Quỳnh Thư - Hoàng Thị Huyền Trang - Lê Thế Lạp - Nguyễn Thị Huỳnh Nga


NGÔ THỊ THỤC TRANG

Day dứt Huế

Chẳng con đường nào không in dấu mình qua
Vẫn chưa hiểu chút gì về Huế
Uống nước dòng Hương hết thời son trẻ
Đêm cuối cùng mới biết sông không trôi...

Hoa bằng lăng tím ngắt khoảng trời
Bởi nhận quá nhiều lời thề hẹn?
Có ai giấu điều chi thầm kín
Mà gió chiều Đập Đá nao nao?

Thôn Vỹ dịu dàng nghiêng nắng hàng cau
Người con gái năm nao còn đứng đợi?
Dốc Phủ Cam xiêu bóng dài cô lẻ
Đã bao cặp tình nhân dắt được nhau vào đến thánh đường?

Huế mơ hồ tựa một làn sương
Nghe thoảng lạnh đôi bờ vai nhưng không sao cầm được
Đi giữa mà nghe lòng lăng lắc
Khi xa rồi mới day dứt Huế trong tim...
                                                           
06/07/2005

ĐINH NGỌC ANH

Bâng khuâng

Em vò nát cả mảnh chiều.
Vứt vào quãng vắng bọt bèo thời gian.
Ve sầu một kiếp lan man.
Than sao cho đủ muôn vàn đắng cay
Tôi về cơn gió lung lay
Bâng khuâng tìm lại một ngày năm xưa.

LÊ THỊ QUỲNH THƯ

Mưa xuân...

Em đi qua cơn mưa ngày xưa
            mà ướt đến bây giờ
             Từng sợi mưa nhẹ hôn lên tóc
            như bờ môi dịu ngọt
                      tuổi hai mươi!...

Em đi qua đường cũ hứng mưa rơi
Nghe sũng ướt một thời nông nổi
Chẳng vì ai...

Em đi qua niềm vui của
                             ngày xưa còn sót lại
Mưa xuân không có tuổi
mỗi mùa về
             khắc khoải
trong em...

HOÀNG THỊ HUYỀN TRANG

Chiều

Từng giọt chiều
Khẽ rơi vào trong mắt
Để cho bờ mi cong
Lấp lánh những giọt lệ tuôn dài.

Thuở ngày xưa,
Em cười hồn nhiên cho ai nhớ
Và giờ,
Em lại khóc... hồn nhiên
cho một người đã ra đi

Hạnh phúc
                 tựa mây trắng ngập khoảng
                                      trời em
bồng bềnh và ngây ngất
Như cơn gió thoảng qua trong
                                   phút chốc
Mây nhẹ nhàng lặng lẽ bay xa
Mây trôi đi...
Hạnh phúc trôi đi...
Em không thể nào níu giữ
chỉ biết cố chôn vùi quá khứ
Những trên bờ mi
                     từng giọt lệ vẫn lăn dài...

LÊ THẾ LẠP

Bao giờ

Bao giờ được gặp nhau đây
Cùng nhau đón chút heo may cuối mùa
Cùng nhau nghe tiếng chuông chùa
Tiếng chuông rơi điểm bốn mùa lần qua
Cùng nhau đón ánh trăng loà
Anh trăng dẫu vợi lòng ta vẫn đầy
Bao giờ được gặp nhau đây
Để bao trống vắng lấp đầy giận thương
Đèn khuya vẫn sáng con đường
Bao giờ gặp lai người thương... bao giờ

NGUYỄN THỊ HUỲNH NGA

Chiều Hương Giang

Em vội đến
                        vội đi
Bỏ lại tôi với dòng Hương Giang không lời từ biệt.

Chiều
Nghiêng bóng
Sông bé nhỏ
                        cựa mình
                                       trăn trở
Vì em...

(nguồn: TCSH số 203-204 – 01&02 - 2006)

 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
  • Bỗng dưng đi dọc phốGặp trong ánh mắtChủ những căn nhàNhư thể vỡ oà những điều họ nghĩ...

  • Đừng thở dài nhé emĐêm lạnh lắmCô đơn tìm về lối vắngSao rụng buốt lòng tay

  • HOÀNG HÙNG HÀCỏ rực nỗi gì dưới chân ta ngày thángPhố xá ngao du lộng lẫy hoa đènQuên mất một người đang còn nhớSớm mai này có kịp nhận ra nhau

  • DƯƠNG HIỀNChuyến xe tốc hành đưa tôi và Huy đi, chẳng biết nơi đến như thế nào nhưng vì chưa biết nên tôi háo hức với những tưởng tượng kỳ diệu.Những hàng cây và những ngôi nhà lướt qua bên ô kính như những thước phim chiếu về cảnh vật. Có lẽ ít ai khám phá ra kiểu thưởng thức ngắm cảnh qua ô kính xe hấp dẫn và đẹp đẽ như thế…

  • LINH CHIQuá ngọ. Trời đang xanh ngun ngút, nắng sầm sập, oi nồng ngột ngạt bỗng chốc tối sầm. Mây. Gió. Mưa. Mây vần vũ, gió ầm ào, mưa quăng quít.

  • LƯU LY...Suy nghĩ làm gì những kẻ rỗi hơiMoi móc đời tư bới lông tìm vếtPhù phiếm đủ điều đặt đơm thêu dệtVới kẻ hơn thua đó là lẽ thường tình??!...

  • TRẦN KHẮC LOANEm gửi vào thăm anhNiềm tin yêu đồng vọngNgày đêm em lóng ngóngTrong căn nhà neo đơn

  • PHAN TUẤN ANH                   (Tặng Phương)Truyện ngắn ...Biển rì rào. Con sóng vỗ miên man vô định, để rồi sau đó chỉ còn là những bong bóng nhỏ, vỡ tan ngay dưới chân Phương. Một bên là hàng dương chĩa tua tủa lên nền trời đêm, như một đạo quân ma quái với vũ khí chết chóc của mình kéo dài đến vô tận. Một bên là biển nhỏ nhắn như một vòng cung. Biển đêm, cái vô hạn của nó bị giới hạn bởi những ngọn đèn sáng chói xa xa của những con tàu đánh cá ngoài đại dương và của những ngọn hải đăng ấm áp mà huyền ảo.

  • TRẦN THỊ HOÀI HƯƠNGTôi về quê nghỉ hè được hai tuần thì cơn bão bất ngờ ập đến. Hồi sáng, thấy trời đất âm u, biết trời có mưa tôi đã xếp đống củi khô lên giàn, lùa bầy vịt vào chuồng heo và dọn lại chăn chiếu phòng nhà dột.

  • ... Con muốn gửi về cho mẹ một mùa thu Không có heo may hanh khô đôi máKhông có ngõ buồn ngập tràn xác láÔ cửa một mình đếm hạt mưa rơi ...

  • ...Đêm đông -  Cả thế giới ngủ yênChỉ dòng sông vẫn chảy...

  • HƯƠNG LAN"Sao đôi này yêu nhau mãi mà không chịu cưới nhau..." Câu nói đùa của người anh họ vào chủ nhật năm ấy là minh chứng cho hạnh phúc họ có được 5 năm về trước.

  •  LÊ PHƯƠNG Khi bé mười sáu tuổi Lòng gió thổi xôn xao Thoáng buồn vui bất chợt Bóng trăng tròn nao nao

  •  Ý THẢO Rồi bọt biển vỡ tan Nàng tiên cá vỡ cùng theo con sóng Giọng hát trong veo suốt một năm câm nín Bây giờ tràn về từ hư vô...

  • LTS: Trang viết "đau tay" lần này, Sông Hương xin dành "trọn gói" cho các bạn sinh viên Đại học Sư phạm Huế. Tất nhiên, ở đây sẽ không "tái bản" những cây bút đã vượt qua "mối tình đầu" này như Lê Thị Mỹ Ý, Đông Hà...