TRẦN VÀNG SAO
Ảnh: internet
Thi sĩ
THI SĨ
tôi hát ca mặt trời
đêm có gió mát và mùi trái cây
tôi hát ca mọi người sung sướng
tôi hát ca tôi giàu sang cửa nhà to lớn
con cái mạnh khỏe tốt đẹp
trong thơ tôi có vàng
cơm muối sống thịt cá
và sương mù buổi sớm mai trên biển
bông cỏ thơm ngoài đồng
mọi người hãy đứng dậy vỗ tay hoan hô muôn năm
những người yêu nhau và muôn năm tôi được làm người ở đời có cơm ăn áo mặc
còn tôi
thi sĩ cười vui
ngợi ca mọi người hiền lành và thật thà
ĐỨA BÉ
này con diều giấy của tôi đang ở trên trời
chưa hết tháng năm trời chưa mưa
đường đi gió thổi cỏ khô trâu ăn không được
nước sông mặn
hến chết
con bò kéo xe đứng dưới bóng cây chảy nước miếng
ruồi đậu trên cục u lở ghẻ
người kéo xe úp cái mũ vải lên mắt nằm trên đống gỗ ngủ
có tiếng gọi tôi
thêm một con diều giấy bằng báo chữ tây nữa bay lên trời
con diều lộn vòng cố thoát ra khỏi vùng không gió
THI SĨ
tôi lang thang
như ngọn gió
đến nơi mặt trời mọc
cùng bầy trẻ áo xanh áo đỏ nhảy múa hát mừng một ngày bắt đầu
chim ăn trái nhả hột xuống nước
mặt trời rung trong giọt sương trên lá
cỏ non xanh tận chân trời
NGƯỜI KÉO MÀN
sân khấu dựng giữa chợ
thằng làm hề đứng trên cái thùng gỗ ngoài cửa nhăn mặt làm mèo chó
người đi ngang qua không có ai ngả mũ chào
tôi ngồi dựa cột đình nhắm mắt chờ kiểng đánh ăn cơm
cái mũ bình thiên nằm lăn trên đất
ĐỨA BÉ
tôi bắt bốn năm con chuồn chuồn châu chấu
ngắt hết cánh thả trên cỏ
rồi nhai một nắm lá keo non
nuốt cho thơm cổ
THI SĨ
bây giờ
tôi đứng cùng đám đông
mọi người nhìn mặt nhau nói cười không lạ
tôi đọc bài tưởng niệm những người đã chết hôm qua anh hùng
những người đã chết không có giấy đắp mặt
tôi hô muôn năm những người hôm nay còn sống
tương lai ở hai bàn tay chúng ta
máu và mồ hôi trên ngọn cờ này
tôi đang nhìn những người đi qua đường
những mặt vui những mặt buồn không che dấu
tôi nói như tôi thi sĩ
và tôi sẽ ngủ yên trên đám cỏ xanh này
em sẽ hôn tôi
như những người yêu nhau mới qua cơn hoạn nạn
NGƯỜI KÉO MÀN
chưa tới giờ mở cửa
thằng làm hề còn đánh trống hát ngoài cổng bán vé
hai đứa con tôi đang ngồi mút đường đen sau cánh gà
lạy trời đừng mưa
ĐỨA BÉ
cái đuôi con diều của tôi đứt một đoạn
hôm qua tôi lên phố
rất đông người đứng chung quanh một đứa bé bảy tám tuổi tàn tật làm hề
nhiều người vỗ tay cười
một ông già khom lưng lượm những đồng bạc kên dưới đất
tôi bỏ đi lên phía cầu
nước sông trong
khuya tôi nằm thấy mình
bóp chết một con gà con
hai tay tôi không có máu
khúc đuôi đứt của con diều rớt trên cồn mả
tôi nằm ngửa ngó trời
hát một câu hát người lớn cho vui
em về anh cũng về theo
THI SĨ
tôi cảm ơn em những cơn mưa buổi sớm mai tháng sáu
tôi hát bài ngợi ca em hân hoan tươi mát
và tôi hạnh phúc biết mấy
tôi nghe nước giọt ngoài mái ngói trên sỏi
NGƯỜI KÉO MÀN
cho tới khi chết đi sợi dây kéo màn cũng không buông tha tôi ra
tôi ngồi trên chiếc ghế này
ngoài kia là đám đông chen chúc nói cười
chắc tôi còn đủ sức đến lúc hết tuồng
ĐỨA BÉ
cây vông đồng chết khô không còn một ngọn lá
mấy con quạ đậu trên cành kêu to quá
tôi lượm một trái vông đồng ném xuống đất
tôi cười to nghe tiếng bể tan
mấy con quạ bay cao ra giữa trời
NGƯỜI KÉO MÀN
đứa nhắc tuồng cầm lẻ củi gõ xuống sân khấu ba tiếng
tôi chùi mắt đứng dậy kéo màn
thằng hề ngó tôi rồi bước ra sân khấu
thằng hề cúi chào khán giả
hai cái lông gà nhuộm phẩm xanh đỏ trên mũ rung rung
thằng hề nói
mọi người có quyền vỗ tay và bỏ ra về
tôi không làm cho mọi người buồn
đứa con gái bốn tuổi của tôi mới chết mấy hôm qua
tôi cúi lạy mọi người hãy cười cho thật to
tôi là một tên hề
làm khỉ làm chó kiếm cơm nuôi con
con tôi đã chết
tôi kéo màn lại
thằng hề nhìn tôi chảy nước mắt
không biết đêm mai trời có mưa không
Vỹ Giạ tháng ba năm 1985
(SH36/03&04-89)
NGUYỄN LOAN...Không thể vớt bóng trăng chìm đáy giếngcũng không thể xâu nỗi buồn thành chuỗi ngọc làm tin...
TRIỆU NGUYÊN PHONGĐi gần hết một đời mới nhớQuê nhàMái lá phên treCỏ cây vô tình như dòng khe nhỏChảy dài đến hết cơn mê
DZẠ LỮ KIỀUĐi qua...trăm suối ngàn khevẫn chưa tìm được đường về cội duyên
NGUYỄN VĂN QUANGNgười cúng vong linh cúi đầu khấn lạyNgười đốt vàng mã cho quỷ nhảy múaTiếng cười tiếng khóc tranh giành ngọn lửaLòng tro như máu chuyển mặt đen bầm
TRẦN TỊNH YÊNĐi qua dòng sông phù sa bật khóc. Dưới chânnấm độc gỗ đá chiêm bao.Bước xuống nhân gian làm người trần thếNhặt nghìn giọt lệ thả qua kiếp người
LÊ VĨNH THÁI...tìm ảo ảnh hào quang của chiếc đèn dầuchân lý ẩm mốc trăng mờ tỏ cũng là trăng...
LGT: Những dòng thơ này có một điều khác những dòng thơ khác là chúng được viết giữa những bản tin thời sự, giữa những cảnh quay hay những phút bất chợt im lặng ở phần hậu kỳ truyền hình... Những dòng thơ lắng nghe mình dặn mình, nghe tim mình rung lên giữa những ngày chưa đến, chưa qua và những ngày đã cũ, một cái gì đó rất xa ở thế giới này... Tất cả, đó là một cái gì đó rất thật như cuộc đời này, như thơ của những người làm báo.
một ngón ma thuậtmột ngón im lặngmột ngón kiếp trướcmột ngón đốm lửamột ngón tàn tro
Người con gái đã quay lưng và bước điNơi ấy tôi ngồi trong bóng chiềuGẩy tình tang lên cây đàn cũ
Có thể anh quay đivà khóctrong ngày em trở về…
Tháng 5một đêm hè nóng bỏngmặt đất gập ghềnh mặt trăng như con thuyền treo ngượctôi nhận một cái hônrồi ngỗ nghịch cười vang
Viết cho Khang
Bên thềm mưa khoan nhặtNhững hạt mưa trong vắtMà khơi lắm nỗi niềm!
Cung đàn xưalắng vào tim thầm lặngbên em bao lần giữa Huế rồi xacâu Lý mười thương nghe sao mà thương quá!đưa ai về Vỹ Dạ, Kim Long…
Mỗi mùa hè con trở về thăm mẹMẹ tuổi cao như trái chín trên cây
Đường vô “bỉ ngạn” xanh rìCái đêm hôm ấy đêm gì, em ơi!Vầng trăng Đại nội bên trờiNghiêng soi mờ tỏ mặt người đế vương…
17 tháng 6 ngày của ChaCon viết bài thơĐề lên bia mộĐất đã khô mà tim conVẫn ướt!Tháng năm dài Cha ở nơi mô?!
Ta dìu em đi về giữa yêu thương.Thoang thoảng trong gió hương hoa đồng cỏ nội.
Hàng chục năm xa quêNay lại vềăn bát cơm quêcủa mẹ
đêm miên man nắng hạtừng lớp phượng hồng lá vàng lót dưới chân emcả trong cơn mơ cũng có tiếng ve gọi mùa gay gắtmà anh dịu êm hiền hoà như đấtem tựa vào vồng ngực căng mềm như gối cưới tân hôn